CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Ngươi vừa rồi có nhìn thấy trong chớp mắt người kia là nam hay nữ không, có nhìn ra cái gì tướng mạo đặc thù hay không?” Thật ra trong đầu Như Ý đã nghĩ tới một người chỉ là vẫn còn có chút không xác định, cô lại muốn biết rõ ràng đến cùng là ai?

“Thuộc hạ chỉ thoáng qua nhìn ra đối phương là nữ tử, tựa hồ bên hông có chỉ tiêu, còn những cái khác thuộc hạ cũng không xác định được, chủ tử, ngài nghĩ đến ai?” Huyền Thiết nhìn Như Ý nghe mình báo cáo, tựa hồ trên mặt lóe ra một vòng hiểu rõ, cái này khiến hắn ta nghĩ rằng chủ tử đã biết là người nào.

Như Ý gật đầu nhưng cũng không nhiều lời, chỉ là mắt nhìn Huyền Thiết: “Ngươi tra ra lai lịch của nữ tử kia chưa?” Như Ý nhớ kỹ, nữ tử này nói mình đến Huyền Thiết sơn trang để tìm đồ vật, tra cái gì chứ? Để nàng ta bán mạng như vậy, hơn nữa còn kín miệng vô cùng.

Lúc này Huyền Thiết mới nhớ tới mục đích hôm nay đi ra ngoài sau đó nói hết những gì mình trải qua mình điều tra được cho Như Ý.

Như Ý nghe được Huyền Thiết báo cáo trong lòng là trầm bổng chập trùng, đây chỉ là vì nữ tử kia kinh lịch chỗ đau lòng, dù sao cùng là nữ tử, Như Ý có thể hiểu được vì sao nữ tử kia phải chịu tội.

“Ngươi đi xuống đi, vấn đề này ta đã biết, hiện tại ngươi không cần đi theo bên cạnh ta nữa, trong khoảng thời gian này, ngươi phải bảo vệ tốt nữ tử kia, đừng để xảy ra nửa phần sơ xuất với nàng ta, biết không?!” Như Ý biết Huyền Thiết sẽ lo lắng cho mình cho nên đến cuối cùng cô cũng cứng nhắc rất nhiều.

Nghe ngữ khí của Như Ý, Huyền Thiết chỗ nào còn có thể nói cái gì: “Thuộc hạ minh bạch!”

Lúc này Như Ý mới thu hồi mình gương mặt lạnh như băng kia của mình, khoát khoát tay để Huyền Thiết lui ra ngoài, cô suy nghĩ một chút vẫn quyết định đi xem nữ tử kia một chút, mặc dù mục đích ban đầu của Phinh Đình là bất thiện nhưng lại chân chính ấn chứng cho câu nói kia, người sống trong giang hồ lúc nào cũng là thân bất do kỷ!

“Nghỉ ngơi thế nào rồi?” Như Ý thấy Phinh Đình đã ngồi dậy, lông mày nhẹ nhàng kéo lên, trong mắt mang theo chút xíu ôn nhu.

Phinh Đình nhìn thấy Như Ý tiến đến liền thu hồi biểu tình vừa mới ngẩn người phiền muộn kia của mình: “Như Ý, cám ơn ngươi, ta đã nghe Huyền Thiết nói qua hết cả rồi, là ngươi độ chân khí cho ta cho nên ta mới có thể khôi phục tốt như vậy!” Phinh Đình mặc dù cảm tạ nhưng nàng ta thật sự không biết phải báo đáp Như Ý thế nào, hơn nữa nàng ta đại khái có thể cảm giác được Như Ý muốn biết chút gì đó.

Như Ý đối với lời nói trốn tránh của Phinh Đình kỳ thật cũng không để ý, cô cũng không vội, huống hồ cô cũng đau lòng cho một nữ nhân như Phinh Đình, cô ôn nhu ngồi xuống, ôn nhu kéo tay nữ tử qua: “Phinh Đình, chúng ta gặp nhau, ta giúp ngươi chỉ là duyên phận, hiện tại mặc dù nhìn ngươi có vẻ như an toàn nhưng không có nghĩa là những người muốn đưa ngươi vào chỗ chết sẽ đơn giản tin tưởng ngươi chết rồi, ít nhất khi chưa nhìn thấy thi thể của ngươi như vậy nhất định bọn hắn sẽ vẫn tiếp tục đi tìm ngươi, điểm ấy ta nghĩ ngươi cũng rõ ràng, nhưng thân thể của ngươi cả ngày vùi ở trong phòng muốn khôi phục chỉ sợ cũng rất khó, cho nên ta muốn để bằng hữu của ta là Huyền Thiết trong khoảng thời gian này bảo hộ cho ngươi!” Tay Như Ý khẽ động, Huyền Thiết liền tiến vào gian phòng ôm quyền thi lễ đối với Phinh Đình.

Phinh Đình nghe Như Ý nói như vậy, có chút băn khoăn.

“Như Ý, dạng này sao có thể đi đâu? Ngươi cứu ta đã hao phí rất nhiều công lực của ngươi rồi bây giờ ngươi còn đem người thân cận bên cạnh người tới chỗ ta, chỉ sợ Huyền Thiết sơn trang lần này nguy hiểm khắp nơi huống hồ bây giờ ngươi vẫn là có phần liên quan với Huyền Thiết sơn trang, lần này bị chọn ra vô cùng có khả năng là người có thể giải mở Hắc huyền lệnh này, cho nên…” Phinh Đình có chút khó khăn, nàng ta đương nhiên là biết một chút chuyện liên quan tới Như Ý huống hồ vị trí trước kia của nàng ta càng biết được nhiều chuyện hơn.

Như Ý nói như vậy, một mặt là vì bảo hộ Phinh Đình, một phương diện khác càng là muốn thăm dò Phinh Đình, bây giờ dựa theo lời Phinh Đình nói như vậy, Như Ý càng thêm xác định Phinh Đình này biết không ít chuyện, nếu như trở thành người của mình thì về sau mọi chuyện cũng càng thêm dễ làm hơn chút ít rồi.

“Phinh Đình cô nương, chỉ sợ là ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ngươi cũng biết hiện tại ta được xem như là thượng khách của Huyền Thiết sơn trang, như vậy tự nhiên biết ta hiện tại rất an toàn, mà ngươi hẳn là sẽ không cảm thấy ta chính là một tiểu thư khuê các, cái gì cũng không biết chứ!” Như Ý rất thông minh, sao cô lại có thể đem kế hoạch mình đã chuẩn bị tốt ném ra ngoài được.

“Được rồi, người ta đã cứu được tự nhiên là muốn cứu đến cùng, xưa nay ta không làm những chuyện vô ích cho nên đừng cự tuyệt, ta không thích những người có tính cách quanh co lòng vòng!” Đối với võ giả, không thích lôi những chuyện quá khứ ra để nói cho nên Như Ý nói chuyện cũng rất trực tiếp.

Phinh Đình thấy cự tuyệt không được cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, như thế ngược lại là có vẻ như mình không đủ tín nhiệm: “Tạ ơn, ta sẽ báo đáp các ngươi sau!” Phinh Đình ngoại trừ cảm tạ thì hiện tại cũng không còn biết nói cái gì nữa.

Nghe được Phinh Đình trả lời, Như Ý rốt cục hiểu ý cười: “Huyền Thiết, hảo hảo bảo hộ Phinh Đình cô nương!” Như Ý quay người phân phó Huyền Thiết xong ngược lại nhìn Phinh Đình cười cười, từ đầu đến cuối tiếu dung ôn hòa chân thành: “Phinh Đình, ngươi cần gì thì cứ nói với Huyền Thiết, hắn sẽ bảo vệ tốt cho ngươi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta còn có chút chuyện phải làm, đi trước!”

Như Ý nói xong, cũng không tiếp tục ở lại nữa, chỉ là tùy ý nhìn Phinh Đình một chút sau đó quay người rời khỏi căn phòng này.

Bất quá, Như Ý ngược lại không nghĩ Huyền Thiết lại đi ra theo mình.

“Ngươi bảo vệ tốt cho nàng ta là được, hiện tại không cần đi theo ta!” Lúc đầu Như Ý chỉ cho là Huyền Dạ chỉ tiễn mình một chút, không nghĩ tới về đến tận gian phòng của cô rồi mà Huyền Thiết cũng còn không đi.

Huyền Thiết quỳ gối trước mặt Như Ý: “Môn chủ, nếu như ngài muốn làm gì thì cũng không thể đặt mình vào nguy hiểm được, thuộc hạ sợ… Đặc biệt là bây giờ còn có người nói cho ngài tung tích của ‘Hắc huyền lệnh’, mặc dù không phải Hắc huyền lệnh thật sự nhưng người kia khẳng định dụng ý khó dò! Cho nên…” Huyền Thiết ban đầu coi như tỉnh táo đến bây giờ lại có chút lo lắng, nói chuyện đã có vẻ hơi nôn nóng.

Như Ý biết Huyền Thiết lo lắng cho mình, bất quá bây giờ xem như tình huống đặc biệt.

Như Ý lần nữa nhìn về phía Huyền Thiết không có mang theo một điểm tình cảm, đối với cô mà nói thì làm việc không thể kéo dài, từ trước đến nay đều là gọn gàng, cô lấy trong tay áo ra một vật lập tức đưa cho Huyền Thiết: “Thứ này ta để ngươi đặt ở trong phòng Phinh Đình, cẩn thận chút, tiếp theo ta sẽ phân phó Huyền Dạ phải làm thế nào. Ngươi yên tâm, chẳng mấy chốc ta sẽ đem lực chú ý chuyển tới nơi đó của nàng ta cho nên khi đó ngươi càng phải bảo vệ nàng ta cho tốt!” Như Ý lộ ra một nụ cười ôn hòa, trong đầu của cô sớm đã định hình kế hoạch, hiện tại an bài cho Huyền Thiết.

Huyền Thiết nghe Như Ý an bài như vậy cũng chỉ có thể tiếp nhận: “Môn chủ, vậy ta gọi Huyền Dạ an bài ít nhân thủ ở bên cạnh bảo hộ ngài!” Huyền Thiết thỏa hiệp, cuối cùng nghĩ phương pháp này cũng được, bản lĩnh của Huyền Dạ hắn ta vẫn tương đối tín nhiệm.

Như Ý gật gật đầu, lập tức lại nghĩ tới một số chuyện: “Đúng rồi, ngươi cũng phải chú ý chậm rãi khôi phục thân thể cho Phinh Đình, ta cũng không biết có thể chân chính thuyết phục nàng ta không để cho nàng ta tiếp tục cống hiến sức lực cho chủ tử trước kia mà đổi lại thành ta hay không!” Đối với thân thế của Phinh Đình Như Ý cũng biết một chút, lại bởi vì thời gian tiếp xúc dù sao cũng quá ngắn nên cô cũng không xác định người mình cứu kia sẽ mang đến cho mình trợ giúp hay là uy hiếp.

Từ sau khi Như Ý đi Phinh Đình vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc tiếp theo mình nên làm như thế nào, nàng ta cũng không phải là đồ đần, mặc dù không cách nào hoàn toàn đoán được suy nghĩ của Như Ý nhưng chuyện Như Ý muốn lôi kéo mình điểm ấy là vô cùng rõ ràng, hơn nữa nàng ta cũng cảm thấy điểm này rất hợp tình lý, chỉ là mình thật sự bởi vì nhiệm vụ lần này thất bại liền muốn phản bội chủ tử của mình sao? Nàng ta cũng không quá xác định.

Ài, sao nhìn người kia lại quen mắt như thế? Cát Băng vốn chỉ là tùy ý đi lại tại sơn trang này muốn xem có thể phát hiện chút dấu vết gì không, không nghĩ tới vậy mà đi tới gian phòng trước kia của Như Ý, vốn nghĩ nơi này không có ai nhưng không ngờ lại có thân ảnh của một nữ tử, có vẻ hơi quen thuộc, lúc đầu hắn ta còn cảm thấy hẳn là Như Ý nhưng dù sao Như Ý cũng đã không còn ở chỗ này nữa, hơn nữa thân hình này thực sự quá quen thuộc, hắn ta nhịn không được tới gần một chút vậy mà ngoài ý muốn phát hiện là Phinh Đình, cái này khiến cảm xúc trong lòng của hắn ta có vẻ hơi phức tạp.

“Cát công tử, sao ngài lại ở chỗ này!” Huyền Thiết vừa mới trở về từ chỗ Như Ý vậy mà phát hiện ra Cát Băng đứng ở trước của phòng Phinh Đình, tựa hồ còn đang có ý định tiến lên đẩy cửa ra xem, cái này khiến hắn ta lo lắng sợ đến lúc đó Cát Băng sẽ phát hiện ra manh mối gì đó, nói như vậy kế hoạch của Như Ý sẽ không có cách nào tiếp tục tiến hành được nữa, thế là hắn ta lắc mình một cái ngăn ở trước mặt Cát Băng.

Huyền Thiết đột nhiên xuất hiện khiến Cát Băng một chút cảnh giác lên, mặc dù không biết thân phận của người trước mặt nhưng bởi vì hắn ta vừa mới chặn mình lại, tốc độ nhanh chóng, hơn nữa khí thế vậy mà hùng hồn như vậy khiến hắn ta cũng nhịn không được phải lui lại mấy bước, xa xa quan sát nam tử này.

“Vậy sao công tử lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa mấy ngày nay theo ta nhìn thấy người bên trong cũng không có thân ảnh của ngươi? Ngươi không phải là vụng trộm tiến đến chứ? Ta cảm thấy hẳn là ta phải hỏi ngươi vì sao ở chỗ này mới đúng!” Cát Băng thay đổi thái độ ôn tồn lễ độ trước đây lộ ra vẻ hùng hổ dọa người, có chút khí thế.

Huyền Thiết nhíu mày, không nghĩ tới Cát Băng nhìn hào hoa phong nhã thì ra nói chuyện lại sắc bén như vậy, cái này khiến hắn ta bắt đầu ý thức được người này trước giờ đều là ngụy trang, mà lại ngụy trang tương đối thành công, chỉ sợ bản sự của hắn ta không thấp hơn so với ca ca mình bao nhiêu đâu.

Bất quá, Huyền Thiết ngược lại cũng không có nửa phần sợ hãi, thong dong hồi đáp: “Ta được Sơn trang mời tới, bởi vì mấy ngày trước đây có lúc không thể chạy tới đầu tiên cho nên công tử đương nhiên là chưa từng gặp qua ta, về phần nơi này, ngươi hỏi ta vì sao không thể tới, thực sự ta cũng không dám giấu giếm, người trong phòng nữ tử, chính là nữ tử trong lòng ta, cho nên…” Huyền Thiết nói láo mà không hề ậm ờ, bình tĩnh thong dong.

Cát Băng sững sờ, nhịn không được lần nữa quay đầu nhìn về phía người trong phòng, Phinh Đình là nữ tử mà nam tử trước mặt này ngưỡng mộ trong lòng? Cái này tựa hồ không có khả năng, hoặc là Phinh Đình đã từng lừa gạt mình, hoặc là người này không phải Phinh Đình, về phần người này có phải đang nói láo hay không, hắn ta thấy thế nào cũng không giống như vậy.

“Nếu là dạng này, cái kia ngược lại là ta mạo muội, vậy ta cũng không tiện ở lại lâu nữa, vừa rồi đúng là đường đột, chỉ vì nữ tử này nhìn qua thực sự quá giống một vị cố nhân của ta…!” Cát Băng ôm quyền, sắc mặt lộ ra vẻ áy náy.

Đối phương đã nói như vậy nên Huyền Thiết cũng không muốn cùng đối phương nổi lên xung đột, cho nên cũng ôm quyền, nghiêng người để Cát Băng rời đi.

Đợi sau khi Cát Băng rời đi rồi, lúc này Phinh Đình mới mở cửa ra, nhìn vẻ mặt ranh mãnh của Huyền Thiết giống như là đang tự hỏi cái gì, một khắc này nàng ta cảm thấy hắn ta giống như một vị thần, một vị thần giải cứu mình, liền như thế đứng trước mặt mình, lộ ra trang nghiêm.

Lúc Phinh Đình mở cửa đi đến trước mặt mình Huyền Thiết mới thu hồi ánh mắt đang nhìn trên người Cát Băng lại, lập tức trở về trên người Phinh Đình.

“Phinh Đình cô nương, vạn sự phải cẩn thận một chút, vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, tên Cát Băng kia tựa hồ cảm thấy hứng thú đối với ngươi!” Huyền Thiết không ép buộc Phinh Đình trả lời về quan hệ của nàng ta với Cát Băng, vấn đề này dù sao xem ra đã quá mức rõ ràng rồi, hắn ta chỉ tận trách nhiệm bảo hộ nàng ta còn những cái khác đợi cho thời cơ chín muồi, hết thảy đều sẽ bị nổi lên mặt nước.

Phinh Đình gật đầu, đối với việc giờ phút này Huyền Thiết không có hỏi mình nhiều trong lòng ngược lại là thoải mái rất nhiều, trước khi nàng ta chưa đưa ra quyết định kỹ càng thì nàng ta không nguyện ý đem mọi chuyện đều tiết lộ cho Như Ý, cho nên nàng ta thật đúng là chưa nghĩ tốt xem nếu Huyền Thiết hỏi mình thì rốt cuộc mình nên trả lời như thế nào cho đúng.

Bình luận

Truyện đang đọc