CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Nếu đổi thành bình thường, chắc chắn hai người sẽ cực kỳ cẩn thận, tất nhiên sẽ không phát ra âm thanh, nhưng vì quá mức quen thuộc, Như Ý nhìn người áo đen kia, vẫn cảm thấy mình quen hắn.

Trác Lỗi vừa nghe thấy âm thanh của Như Ý, trong lòng vui vẻ: “Ý Nhi, là huynh đây!”

Như Ý cũng nghe ra giọng nói của Trác Lỗi, cô nhìn một vòng xung quanh, sau đó kéo Trác Lỗi trốn vào một nơi.

“Huynh trở về Kinh lúc nào thế?” Như Ý rất khó hiểu, bây giờ sao lại muốn về Kinh chứ!

Ngược lại Trác Lỗi cũng không trả lời vấn đề này, mà vô cùng lo lắng quan sát Như Ý một lượt, nhìn thấy tất cả đều ổn, trái tim mới thoải mái hơn một chút.

“Muội có khỏe không! Nếu muội muốn rời khỏi thì huynh dẫn muội đi!” Lúc này Trác Lỗi giống như một đứa trẻ, có chút đáng thương nhìn Như Ý.

Như Ý cười nhẹ: “Ca, huynh nói lời ngốc nghếch gì vậy, muội bây giờ có thể rời khỏi được sao?” Nói xong còn nghịch ngợm gõ đầu ca ca mình.

Lúc này Trác Lỗi mới nhận ra mình nói lời này là ngu xuẩn cỡ nào, cười cười nói: “Nhưng mà…” Lời vốn định nói ra miệng lại nuốt trở về, hắn không biết nên mở miệng thế nào.

Như Ý nhìn dáng vẻ khó xử của Trác Lỗi, có chút lo lắng: “Có phải biên cương xảy ra vấn đề gì không?”

Trác Lỗi ngẫm nghĩ, vẫn cố lấy can đảm: “Tối hôm qua, có phải Thác Bạc Liệt ngủ cùng một giường với muội không!” Lúc nói lời này, Trác Lỗi cũng cảm thấy hơi khó mở miệng.

Rõ ràng Như Ý không có chuẩn bị tâm lý với cách nói này của Trác Lỗi, nhưng lập tức nhớ đến đêm đó, Như Ý vô thức cảm thấy một cái gì đó ấm áp, ngày hôm sau thấy ánh mắt Tử Yên nhìn mình, còn có lời nói của Thần Phi, cuối cùng cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Như Ý gật đầu, nhìn Trác Lỗi, thấy trong mắt hắn mang theo lo lắng, còn có khuôn mặt đã tiều tụy kia, nhẹ nhàng vỗ về: “Ca, yên tâm đi, muội rất tốt, muội và Thác Bạc Liệt là trong sạch!”

Một câu như thế của Như Ý làm cho tảng đá trong lòng Trác Lỗi hoàn toàn buông xuống, ánh mắt nhìn về phía Như Ý cũng có sức sống hơn.

Như Ý nhìn Trác Lỗi thả lỏng hơn, lúc này trong lòng mới trở nên yên tâm: “Ca, huynh đến Hoàng cung làm gì? Là lo lắng cho Ý Nhi sao?”

Trác Lỗi gật đầu: “Muội không có chuyện gì thì huynh yên tâm rồi, nhưng mà muội đi cùng với huynh đi, huynh lo lắng Thác Bạc Liệt này có ý đồ bất lương với muội!” Trác Lỗi nghiêm túc nói lời này. Nghe Trác Lỗi nói thế, còn có dáng vẻ nghiêm túc kia, Như Ý không nhịn được nở nụ cười, có người quan tâm thật tốt: “Ca, yên tâm đi, với bề ngoài của muội bây giờ, sao có thể thu hút sự chú ý của Thác Bạc Liệt được chứ, hắn ta chỉ là muốn đối phó với Vệ quốc công mà thôi, bây giờ hắn ta cũng sẽ không dễ dàng đụng vào muội, muội chỉ muốn tìm lại trí nhớ thuộc về mình, còn có tung tích của mẫu thân nữa, đã lâu như vậy rồi, thế nhưng vẫn không có manh mối!”

Như Ý nói đến đây, bầu không khí vừa mới thoải mái hơi trở nên căng thẳng, Trác Lỗi cũng hiểu tình hình, nhưng không muốn để Như Ý lấy thân mạo hiểm, huống hồ tuy Như Ý mất trí nhớ, nhưng ở cùng một chỗ với Thác Bạc Liệt lâu vẫn sẽ rơi vào trong đó.

“Ý Nhi, đợi chúng ta hoàn thành chuyện này, chúng ta sẽ dẫn người nhà rời khỏi đây, ở một nơi xinh đẹp, được không!” Trác Lỗi có vẻ hơi mệt mỏi, thật sự không muốn cuộc sống thế này nữa.

Như Ý gật đầu, cô chỉ biết tuy Trác Lỗi lo lắng cho mình, nhưng cũng biết mình là một người không thể dễ dàng thay đổi quyết định.

“Ca, muội nói huynh nghe, chắc chắn chỗ kia không phải giam giữ một người bình thường, muội không biết có phải mẫu thân không, bây giờ quá muộn rồi, muội phải đi về trước, nếu cần, muội sẽ bảo huynh phái người đến.” Như Ý chỉ vào một chỗ, sau đó cau mày nặng nề nói.

Trác Lỗi gật đầu, hai người cứ thế mỗi người một ngả, Như Ý cũng nhanh chóng trở về chỗ ở của mình… tẩm cung của Thác Bạc Liệt.

Như Ý trở về, thấy xung quanh vẫn còn yên tĩnh, mới yên tâm thay quần áo, sau đó nằm trên giường.

Đêm nay cô không có ngủ nhanh như vậy, không biết vì sao, tuy mình trấn an Trác Lỗi, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.

“Hoàng Thượng!”

Trong lúc mơ hồ, Như Ý nghe thấy tiếng của Tử Yên, sau đó là tiếng bước chân cực kỳ cẩn thận đi vào phòng trong.

Ngay sau đó, Như Ý cảm nhận được hơi thở nam tử thổi quét mình, chính là mùi hương của nước long đản.

Như Ý vốn nên chán ghét mùi hương này, nhưng không biết vì sao, cô có chút say đắm vòng ôm kia. Như Ý thầm mắng mình một câu, cong người về phía trước, kéo ra chút khoảng cách với Thác Bạc Liệt, chỉ cần Thác Bạc Liệt không chạm vào mình, ngủ như thế Như Ý có thể coi như không biết.

Thác Bạc Liệt không có chút bất mãn với sự bài xích của Như Ý, có lẽ cảm thấy mình trở về trong thời tiết lạnh như băng thế này, thân thể không đủ ấm áp.

Dần dần, Như Ý cảm nhận được hơi thở vững vàng của Thác Bạc Liệt, lúc này thân thể mới thả lỏng, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo tới, ánh mắt cô hơi mơ màng, sau đó từ từ nhằm lại.

“Ưm!” Như Ý ngủ ngon cả đêm, còn cố ý vươn vai, thấy ánh mắt Tử Yên nhìn mình, trong lòng cô hiểu rõ, nhưng khi cô thức dậy, Thác Bạc Liệt này đã không còn ở bên cạnh nữa, nghĩ cũng thấy không có gì, Như Ý đứng dậy bảo Tử Yên trang điểm ăn mặc cho mình, hôm nay cô muốn đi xem kịch.

Tử Yên thấy sắc mặt Như Ý rất tốt, cười trêu ghẹo: “Như Ý cô nương, tối hôm qua mơ thấy chuyện tốt gì thế, sao hôm nay tinh thần lại tốt vậy!”

Như Ý lập tức cười cười, sau đó nhìn về phía Tử Yên: “Không mơ gì cả, ta ngủ ngon cả đêm!” Như Ý cười cười, cô vốn muốn nói mình sắp được xem kịch hay, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

Cô không muốn đến lúc đó nếu Tử Yên không cẩn thận nói ra gì đó, rõ ràng mình là người bị hại, ngược lại thành kẻ hại người.

Tử Yên thấy Như Ý không có ý muốn nói tiếp, cũng không hỏi nhiều nữa, ngoan ngoãn trang điểm cho cô.

Ăn bữa sáng xong, Như Ý chợt tâm huyết dâng trào muốn đi ra ngoài một chút.

“Như Ý cô nương muốn đi đến đâu? Ngự hoa viên thế nào?” Tử Yên như sợ Như Ý đi lung tung, ở bên cạnh nhắc nhở.

Như Ý cười cười, sau đó xoay người nói với Tử Yên: “Cô dẫn đường đi!”

Tử Yên thấy Như Ý đồng ý đề nghị của mình thì mới yên tâm.

“Mấy ngày nữa thì hết năm?” Như Ý xem cảnh đẹp ở Ngự hoa viện, tuy mùa đông lạnh lẽo, nhưng từng gốc cây vẫn mang theo chút màu xanh lá, ngược lại tăng thêm một loại xinh đẹp cô đơn. Như Ý như không biết ngày tháng, tùy ý hỏi Tử Yên.

Tử Yên vốn cũng bị cảnh đẹp trước mặt hấp dẫn, tỏ vẻ hơi giật mình vì vấn đề này của Như Ý, nhưng nhớ đến lần trước Như Ý bị thương đã nằm trên giường một khoảng thời gian, có lẽ thật sự không biết ngày tháng: “Bẩm Như Ý cô nương, còn năm ngày nữa!”

“Năm ngày!” Như Ý lặp lại, còn năm ngày nữa, cũng là thời gian Vệ quốc công tạo phản, thời gian thật sự trôi qua nhanh quá, chỉ là nhớ đến lúc trước khi mình đến Vệ phủ, hoa tuyết mùa đông thật sự rất nhiều!

“Năm nay thật ít tuyết quá!” Như Ý nhìn trời âm u, đã có dấu hiệu của mưa nhỏ, nhưng vẫn không có tuyết.

Tử Yên cười cười, cảm thấy dáng vẻ này của Như Ý có chút bi thương vì mùa đông: “Như Ý cô nương đang nghĩ gì thế?”

Như Ý cười cười: “Không có gì! Chỉ là nghĩ đến một vài chuyện thôi! Chúng ta đi tới bên cạnh ao một chút đi!” Như Ý chỉ ao bên cạnh, sau đó đã một mình đi đến bên kia.

Tử Yên vội vàng đuổi theo, nhưng Tử Yên nhìn thấy Bình tài nhân đi về phía này, trong lòng hơi lo lắng, tuy ngày đó Như Ý trừng trị Thần Phi nương nương rất lợi hại, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy Bình tài nhân này lợi hại hơn Như Ý cô nương nhiều.

Như Ý quay đầu, nhìn thấy ánh mắt có chút lo lắng và do dự của Tử Yên, cười hỏi: “Sao lại không đi?” Như Ý lúc này dịu dàng bình thản, nhưng nụ cười kia khiến Tử Yên như được tưới gió xuân.

Tử Yên nào dám để chủ tử đợi mình, tuy bây giờ Như Ý không có danh phận, nhưng mỗi buổi tối Hoàng Thượng đều ngủ cùng giường với cô, cô ấy chỉ biết người này sẽ trở thành chủ tử của mình.

Thật ra Như Ý là cố ý, cô thấy Bình tài nhân đến rồi, nên mới muốn qua đó.

“Dân nữ bái kiến Bình tài nhân!”

“Nô tỳ bái kiến Bình tài nhân!”

Hai người Như Ý và Tử Yên nhanh nhẹn hành lễ với Bình tài nhân, khi nãy Bình tài nhân đi đường vừa vui vẻ vừa hân hoan, bước chân nhẹ nhàng như gặp được chuyện tốt gì vậy.

Nhưng tất cả chỉ là trước khi nhìn thấy Như Ý thôi, khi Như Ý đứng bên cạnh nàng ta, còn hành lễ với nàng ta, vẻ mặt nàng ta cứng đờ, rất sợ hãi nhìn Như Ý.

“Sao ngươi lại ở đây!?” Bình tài nhân nói lời này, giọng nói hơi run rẩy, cũng không biết nàng ta đang lo lắng điều gì.

Như Ý cười: “Dân nữ chỉ là ra ngoài tản bộ, nhìn cảnh đẹp của Ngự hoa viên mà thôi!” Như Ý cười tươi, khiến người nhìn thấy nụ cười kia lập tức cảm thấy tâm trạng thoải mái.

Nhưng mà trừ Bình tài nhân ra: “Ngươi…” Bình tài nhân nhìn chằm chằm Như Ý, lại không biết mình nên nói cái gì, giống như tất cả lời nói đều là dư thừa, có lẽ không nên nói những lời dư thừa, như vậy sẽ chỉ khiến mình rơi vào tình cảnh không tốt mà thôi.

Như Ý nhíu mày, cực kỳ vô tội nhìn Bình tài nhân: “Bình tài nhân muốn nói gì thế?”

Đúng lúc này, một cung nữ hoảng hốt chạy về phía bọn họ bên này.

“Bình tài nhân, không xong rồi!”

Đợi nàng ta chạy đến, Như Ý mới nhìn rõ khuôn mặt của nàng ta, thế nhưng lại là Phinh Đình, cũng chính là cung nữ của Thần Phi, Như Ý cong môi, xem ra vở kịch này đã bắt đầu rồi.

Cung nữ bên cạnh Bình tài nhân nhanh chóng chạy tới, quát nha hoàn kia: “Cái gì không xong, Bình tài nhân đang đứng yên ổn ở đây, có phải ngươi cố ý nguyền rủa Bình tài nhân không!”

Cung nữ kia vội vàng không ngừng dập đầu: “Nô tỳ không có ý này, nhưng Thần Phi nương nương…” Mới nói đến đây, nàng ta đã không có cách nào khép miệng lại được nữa, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Như Ý và Bình tài nhân nhìn qua theo ánh mắt của Phinh Đình, thấy ở đó Thần Phi chỉ mặc quần áo bên trong, sau đó trong miệng ấp úng như nói cái gì đó.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!” Bình tài nhân thay đổi sắc mặt, nhìn Phinh Đình hỏi, sao Phinh Đình biết đã xảy ra chuyện gì được: “Nô tỳ không biết, sáng nay thức dậy nương nương bắt đầu trở nên điên điên khùng khùng, sau đó thì trở thành như bây giờ, nô tỳ thay quần áo cho người, không ngờ sức lực của nương nương mạnh đến đáng sợ, không cho nô tỳ thay quần áo, còn đuổi theo đánh nô tỳ, bây giờ nô tỳ mới chạy ra ngoài, muốn tìm người giúp đỡ, mới vừa chạy đến đây đã gặp Bình tài nhân!”

Thật ra Như Ý vẫn có chút khâm phục Phinh Đình này, phải biết rằng gặp tình huống như thế còn có thể nói ra mọi chuyện trật tự như vậy cũng coi như không đơn giản. Chỉ là tiếc cho người này rồi!

Bình tài nhân nhìn về phía Như Ý, trong lòng có rất nhiều manh mối, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc dây dưa chuyện này, xoay người hô một tiếng; “Người đâu, còn không dẫn Thần Phi về!”

Bình tài nhân vừa lên tiếng, Như Ý lập tức phát hiện có hai người xuất hiện, Như Ý kinh ngạc, thế nhưng không biết còn có người âm thầm bảo vệ Bình tài nhân, là ai kêu những người này bảo vệ, lại còn trắng trợn như thế, là Thác Bạc Liệt sao? Như Ý bị suy nghĩ này làm cho có chút đau lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc