CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Không nhớ. Lúc đó con bị lạc đường. Cho dù không bị lạc đường, đã mười năm rồi, có lẽ cũng không phải là dáng vẻ ban đầu nữa, nói không chừng đã bị phá hủy rồi….”

“Cậu có cách nào nhớ lại không?”

Manh mối này rất mịt mù.

Hơn nữa chỉ là ký ức mơ hồ của một đứa trẻ sáu tuổi….

Độ tin cậy thực sự không cao.

Nhưng Như Ý chỉ có một chút manh mối này thôi!

Tống Thanh cẩn thận nhớ lại, nói: “Thật sự không có bất kỳ một ký ức nào! Nếu như không phải đột nhiên nhìn thấy Kim Ưng kỳ lạ phía trên hộp sắt này, dường như ngay cả chuyện này con cũng quên rồi!”

Như Ý nói: “Năm đó cậu chỉ là một đứa trẻ, bị dọa mà sợ hãi, những chuyện sâu sắc như vậy sẽ không bị lãng quên, chỉ là đã quá lâu rồi không nhớ lại, cậu sẽ không thể ngay lập tức nhớ lại. Cậu cẩn thận suy nghĩ một chút, nhất định sẽ nhớ lại cái gì đó! Nhớ, nếu như cậu nhớ lại cái gì, không được nói với bất kỳ ai, phải lập tức nói với ta, biết chưa?”

Tống Thanh tò mò hỏi: “Kim Ưng này rốt cuộc là người nào?”

Như Ý nói: “Hắn chính là chủ nhân của chiếc hộp thần này!”

Tống Thanh hỏi: “Hộp thần không phải là di vật của thiên thần sao?”

Như Ý nói: “Đúng vậy! Hộp thần là một vật thiêng liêng của thần linh trên trời, nhưng cũng cần phải một sứ giả được thần linh giao cho mới có thể mở chiếc hộp thần. Hộp thần thứ nhất chỉ có ta mới có thể mở được, nhưng chiếc hộp thần này, chỉ có người tên Kim Ưng này mới có thể mở ra được!”

Hoa Lâu Vân nói: “Chủ nhân! Bây giờ phải làm sao? Nếu như không thể mở được chiếc hộp thần này ra…..tất cả mọi người trên thế giới này đều đang tìm chiếc hộp thần này!”

Như ý nói: “Đưa về Tịch Mịch Yên Vũ Lâu hiu quạnh!”

Thu Vân cũng nói: “Ngay cả con cáo già Đường Bắc Khôi cũng trăm phương nghìn kế muốn lấy được chiếc hộp thần này, tương truyền rằng chiếc hộp thần này ẩn giấu một kho báu khổng lồ và bí ẩn, ai có thể có được chiếc hộp thần này có thể có được cả thiên hạ!”

Như Ý nói: “Đây toàn là những lời nói dối để lừa người khác, chiếc hộp thần này, chỉ là một….vật may mắn mà thôi. Thật sự quan trọng là người có thể mở được chiếc hộp thần này! Các người đưa chiếc hộp thần này về Mộ Dung Tinh Thần có lẽ sẽ không làm khó các ngươi, người trong thiên hạ cũng sẽ không truy sát các người khắp nơi nữa!”

Hoa Lâu Vân nói: “Chủ nhân! Điều này tuyệt đối không được! Bọn ta sao có thể yêu cầu chủ nhân vì cái mạng quèn này của bốn bọn ta mà từ bỏ một kho báu như vậy chứ! Chủ nhân đã có thể mở được chiếc hộp thần thứ nhất, đương nhiên sẽ có cách mở được chiếc hộp thần thứ hai, điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho tương lai của chủ nhân.”

Kiếm Hàn Y nói: “Bọn ta đến đây là để giúp đỡ, bảo vệ chủ nhân, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến chủ nhân!”

Như Ý nói: “Mạng sống của mỗi người đều rất quý giá! Không có mạng sống của ai là rẻ mạt! Hơn nữa, làm như vậy không chỉ giúp các ngươi thoát khỏi sự truy sát của những người trong thiên hạ, mà còn có thể nhân cơ hội này dụ ra chủ nhân đứng sau chiếc hộp này! Chủ yếu các người mang chiếc hộp thần này đến Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, nói với Mộ Dung Tinh Thần các người tìm lại được chiếc hộp thần rồi, hi vọng tiếp tục được ở lại Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, hắn nhất định sẽ đồng ý!”

Hoa Lâu Vân tò mò hỏi: “Chủ nhân, sao ngài biết hắn nhất định sẽ đồng ý?”

Như Ý nói: “Chắc chắn sẽ đồng ý!”

Hồng Chúc nói: “Chủ nhân! Mộ Dung Tinh Thần kia là một người rất độc ác và bí ẩn, võ công và trí tuệ đều rất thâm sâu không thể đoán được, chỉ nhân, ngài nhất định không được dễ dàng tin tưởng hăn!”

Như Ý nói: “Cái con mọt sách kia? Độc ác, thần bí? Ha ha! Tại sao không phải như những gì ta thấy nhỉ?”

Hoa Lâu Vân nói: “Chủ nhân. Hồng Chúc nói rất đúng! Đây là công tử yêu quái thực sự, còn nham hiểm hơn ngàn lần so với tên công tử yêu quái giả kia!”

Như Ý tò mò hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”

Ha Lâu Vân nói: “Là chuyện của ba năm trước!”

Kiếm Hàn Y nói: “Tên công tử quỷ giả kia tứ chi phái triển dài như một ngọn núi, đầu óc đơn giản, nhân vật như vậy tuyệt đối không thể là người sáng lập ra Tịch Mịch Yên Vũ Lâu!”

Hồng Chúc nói: “Sau khi ở Tịch Mịch Yên Vũ Lâu mấy năm, mấy người bịn ta đều có chút nghi ngờ tên công tử quỷ giả kia…”

Thu Vân nói: “Bởi vì bình thường những sự việc ở Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, đều là ông chủ Kim xử lý! Tên công tử quỷ giả kia chỉ lộ mặt trong mấy dịp quan trọng, nhưng dường như tất cả đều nghe theo lời của ông chủ Kim…”

Hoa Lâu Vân nói: “Những người bên ngoài không nhìn ra, nhưng lại không thể qua mắt được bốn người bọn ta!”

Kiếm Hàn Y nói: “Chủ nhân không giống chủ nhân, người hầu không giống người hầu, khiến cho người khác không thể không nghi ngờ!”

Hồng Chúc nói: “Mấy năm nay, mỗi khi Tịch Mịch Yên Vũ Lâu gặp phải việc gì quan trọng, ông chủ Kim sẽ không trực tiếp mời công tử quỷ giả kia, mà sẽ đi đến nhà tù dưới nước được canh giữ một cách kín đáo ở vườn sau….nơi đó ngay cả bốn người bọn ta cũng không được đi vào! Mỗi lần cần phải quyết định chuyện quan trọng gì, sau khi ông chủ Kim đều đi qua nhà tù dưới sẽ có câu trả lời và cách giải quyết!”

Thu Vân nói: “Vậy nên bốn người bọn ta mới nghi ngờ nhà tù dưới nước ở vườn sau! Chỉ là chúng ta không chắc chắn được trong đó có cái gì, từ trước đến giờ chưa bao giờ nghi ngờ bên trong giấu công tử quỷ thật sự!”

Bốn người bọn hạ, mối người một câu, đã nói ra một số hành động và hành vi đáng ngờ của Mộ Dung Tinh Thần.

Sau khi Như Ý nghe xong, nói: “Hắn không thích lộ diện, phái một người đến thay mình trông coi Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, điều này cũng dễ hiểu….”

Hoa Lâu Vân nói: “Chủ nhân! Dựa vào sự thông minh của ngài, nhất định biết Tịch Mịch Yên Vũ Lâu là nơi như thế nào?”

Như Ý nói: “Ta thật sự cũng không biết rõ, ta…..nửa năm trước ta mới đến kinh thành, gần đây cũng mới nghe đến Tịch Mịch Yên Vũ Lâu này!”

Kiếm Hàn Y nói: “Đây là nơi đáng sợ nhất ở Tịch Mịch Yên Vũ Lâu này! Tất cả tiếp đãi ở Tịch Mịch Yên Vũ Lâu đều là những cao thủ nổi tiếng nhất trong giang hồ, được mọi người ca ngợi là thánh địa giang hồ, nhưng lại làm việc mà không quan tâm đến những thứ khác, trong kinh thành rất nhiều thương nhân giàu có thậm chí còn chưa bao giờ nghe đến Tịch Mịch Yên Vũ Lâu! Giấu một một thanh kiếm trong bóng tối là một việc rất dễ dàng! Nhưng một quán rượu lớn như vậy luôn trốn trong bóng tối mà không bị ai chú ý đến, cái này chắc chắn cực kỳ bất thường!”

Như Ý cũng đồng ý với việc suy luận như vậy, nói: “Xem ra Mộ Dung Tinh Thần có chuyện giấu ta, phía sau của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu chắc chắn phải có một thế lực vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ….”

Hoa Lâu Vân nói: “Đằng sau có thế lực nào không, bốn bọn ta không biết, nhưng, công lực và cơ mưu của Mộ Dung Tinh Thần rất thâm sâu không thể đoán được!”

Như Ý nói: “Sao lại nói như vậy?”

Hoa Lâu Vân: “Ba năm trướ! Có một số lượng lớn sát thủ giang hồ rất lợi hại đến Tịch Mịch Yên Vũ để tìm kiếm kẻ thù!”

“Những tên sát thủ giang hồ này không chỉ có võ công cao cường, mà còn mang theo sự oan ức mà đến!”

“Lúc đó….”

“Tịch Mịch Yên Vũ Lâu có một gã trung niên Thân Công Đồ đã gian dâm và giết chết rất nhiều phụ nữ, gia quyến của rất nhiều phái kiếm, sau này dẫn đến sự phẫn nộ trên giang hồ, lại trốn vào trong Tịch Mịch Yên Vũ Lâu….”

“Tịch Mịch Yên Vũ Lâu luôn có một quy tắc!”

“Bất cứ ai đến đều là khách quý!”

“Cho dù có bất cứ hận thù nào đều không thể dùng vũ lực trong Tịch Mịch Yên Vũ Lâu!”

“Ở Tịch Mịch Yên Vũ những chuyện của những thế lực bên ngoài có thể tự mình giải quyết.”

“Nhưng Thân Công Đồ kia đúng lúc trốn đến Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, hơn nữa còn mang theo một lượng lớn vàng bạc châu báu mà hắn cướp được, định sống trong Tịch Mịch Yên Vũ Lâu mười năm tám năm không có ý định ra ngoài!”

“Người kia chính là cố tình đến Tịch Mịch Yên Vũ Lâu lánh nạn!”

“Những sát thủ kia là do rất nhiều khổ chủ trưng mộ treo thưởng mời đến, mang theo quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ và biểu dương chính nghĩa mà đến….”

“Nhưng đến Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, bọn họ không thể ra tay!”

“Thân Công Đồ lại không có ý đinh đi ra ngoài!”

“Sau đó cứ giằng co như vậy!”

“Nhưng Thân Công Đồ này quả thực là xấu xa, cho dù trốn trong Tịch Mịch Yên Vũ Lâu cũng vấp phải sự không hài lòng và gạt bỏ của những vị khách khác…..”

“Tất cả các vị khách đều vô cùng tức giận với cách làm gần như không hiểu tình người của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, thậm chí còn có người đe dọa là sẽ phá hủy cả Tịch Mịch Yên Vũ Lâu….”

“Tịch Mịch Yên Vũ Lâu che chở cho kẻ độc ác như vậy, vốn đã là không đúng.”

“Hơn nữa đối mặt với sự tức giận của mọi người vẫn quyết định không thay đổi quy tắc, điều này càng gây ra sự tức giận và phẫn nộ cho những sát thủ và những vị khách kia….”

“Tình hình lúc đó, đến khi vừa phát hiện thì không thể thu hồi lại bước chân nữa rồi!”

“Mặc dù Tịch Mịch Yên Vũ Lâu có sức mạnh rất lớn áp chế.”

“Nhưng nhiều người tức giận rất khó xâm phạm, hơn nữa đối phương có rất nhiều người, còn chiếm giữ đạo lý và chính nghĩa!”

“Sống chết, tồn vong của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu đều đang ở trên đầu sóng ngọn gió….”

“Tất cả những vị khách đe dọa, nếu như không thay đổi quy định, để cho những sát thủ kia động thủ ở Tịch Mịch Yên Vũ Lâu bắt Thân Công Đồ để võ lâm công khai xét xử, bọn họ sẽ đốt Tịch Mịch Yên Vũ Lâu!”

“Sau đó….”

“Ông chủ Kim bước ra….”

“Sau khi ông chủ Kim từ nhà đi ra, đã nghĩ ra một cách để hòa giải!”

Hoa Lâu Vân một hơi kể lại trận phong ba bão táp ba năm trước sinh động như thật….

Như Ý nghe rất say mê cũng tò mò hỏi: “Xem ra Mộ Dung Tinh Thần chắc chắn sẽ không thay đổi quy tắc của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu! Nếu không quy tắc của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu cũng sẽ không tồn tại đến ngày hôm nay!”

Hoa Lâu Vũ gật đầu, nói: “Đúng vậy! Năm đó lập trường của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu cũng là như vậy, đã lập ra quy tắc, thì nhất đinh phải tuân thủ! Một khi nó bị phá vỡ một lần, từ đó cũng mất đi uy tín!”

Như Ý nói: “Chính nghĩa và uy tín, đương nhiên đều quan trọng! Nếu như Tịch Mịch Yên Vũ Lâu chọn chính nghĩa, thì sẽ phải từ bỏ uy tín, từ đó về sau sẽ mất đi danh tiềng, cũng sẽ không có ai coi Tịch Mịch Yên Vũ Lâu là thành địa nữa!”

Hoa Lâu Vũ nói: “Vốn bốn người bọn ta đã chuẩn bị liều chết một trận, cùng sống chết với Tịch Mịch Yên Vũ Lâu!”

Như Ý nói: “Có vẻ như đây quả thật là một sự lựa chọn rất khó khăn! Cho dù là ta sợ là cũng khó mà nghĩ ra cách!”

Kiếm Hàn Y đột nhiên có chút khinh thường nói: “Căn bản không có bất kỳ cách nào có thể giải quyết! Chỉ có hai con đường, một là thỏa hiệp. Chính là từ bỏ uy tín, Tịch Mịch Yên Vũ Lâu coi như xong. Hai là đối đầu! Cái này chính là có tội với tất cả những người trong giang hồ toàn thiên hạ, Tịch Mịch Yên Vũ Lâu cũng coi như xong!”

Như Ý hỏi: “Không biết cuối cùng Mộ Dung Tinh Thần nghĩ ra cách gì để giải quyết?”

Kiếm Hàn Y không nói nữa.

Hoa Lâu Vân tiếp lời nói: “Ông chủ Kim lên tiếng nói với bên ngoài, để dập tắt sự tức giận của mọi người, Tịch Mịch Yên Vũ Lâu nhất đinh sẽ nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường! Nhưng quy tắc của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu cũng không thể hủy bỏ, nhưng để tìm ra cách giải quyết, ông ta nói muốn mời Thân Công Đồ và những sát thủ kia cùng nhau đi đến công đường thảo luận một cách mà cả hai bên đều có thể chấp nhận được….”

Như Ý nói: “Không phải là sống chính là chết, có thể vẹn cả đôi đường sao?”

Hoa Lâu Vân nói: “Đó quả là một cách vẹn cả đôi đường! Sau khi đi đến công đường một giờ, ông chủ Kim tuyên bố rằng, sát thủ đã cắt đôi tay của Thân Công Đồ và phế bỏ đôi mắt củ hắn ta, mà những tên sát thủ kia hoàn thành nhiệm vụ liền quay về!”

Như Ý nói: “Đây có lẽ không phải là sự thật?”

Hoa Lâu Vân nói: “Người ngoài cũng không tin, nhưng không ai có cách nào để đưa ra được bằng chứng chất vấn. Mà tin tức của Thân Công Đồ và những tên sát thủ kia tự nhiên biến mất….”

Như Ý nói: “Một trận phong ba vô hình tiêu tan, Mộ Dung Tinh Thần thực sự rất thông minh, nhưng rốt cuộc đã được sắp xếp như thế nào? Nhất định có nội tình!”

Hoa Lâu Vân nói: “Tất cả bọn chúng đều chết!”

Như Ý sững sờ, trên khuôn mặt đều là biểu cảm không thể tin được: “Lẽ nào là Mộ Dung Tinh Thần đã giết chết bọn họ?”

Hoa Lâu Vân nói: “Lúc đó bọn ta cũng không biết là ai giết chết những người này, nhưng sau khi những người này đi vào bên trong sân sau của công đường, lại không đi ra. Sau khi qua mấy ngày, thị vệ bên trong đã bí mật chuyển một số xác chết đem đến bãi tha ma!”

Kiếm Hàn Y nói: “Lúc đó bọn ta đã lặng lẽ đi theo, đợi sau khi bọn chúng rời khỏi bãi tha ma, đào thi thể lên, phát hiện quả nhiên là Thân Công Đồ và những thi thể kia!”

Như Ý sửng sốt nói: “Mộ Dung Tinh Thần giết chết bọn họ? Điều….điều này và Mộ Dung Tinh Thần mà ta quen tại sao lại có sự khác biệt lớn đến như vậy?”

Kiếm Hàn Y nói: “Năm đó bọn ta cũng không biết hắn là người giết chết bọn họ, chỉ là cảm thấy kỳ lạ. Nhưng bọn ta chắc chắn trong nhà tù nước nhất định phải có một bí mật không thể tiết lộ! Vậy nên khi đó lúc thừa tướng muốn bọn ta phản bội lại Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, Hồng Chúc mới dẫn Trác Lỗi công tử đi đến nhà tù nước để tìm tòi nghiên cứu!”

Bình luận

Truyện đang đọc