CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Cô chỉ có thể dựa vào cửa cẩn thận nghe động tĩnh bên trong, lần này lại không may phát hiện, chỉ nghe được một hai chữ, điều này khiến cho cô rất buồn bực.

“Hửm, tình huống có tốt không?” Giọng nói của người nọ rất hàm súc.

Giọng nói của một người khác lại cảm giác rất quen thuộc, tại sao?

“Đương nhiên rồi, mưu kế của ta còn có vấn đề gì chứ!”

Như Ý mới nhận ra chủ nhân của giọng nói này là Nhị phu nhân.

Không thể không thừa nhận, sự xuất hiện của nam nhân này đã rất không thỏa đáng, lúc này lại nghe ra giữa hai người có mối quan hệ không tầm thường, điều này khiến Như Ý không thể không suy nghĩ lại mưu kế của Nhị phu nhân.

Đang lúc cô muốn nghe tiếp cuộc nói chuyện, bên trong đã không còn âm thanh, điều này khiến cho Như Ý rất buồn bực, nhưng đúng lúc này tiếng bước chân soạt soạt từ đằng sau rơi vào trong tai Như Ý, Như Ý biến sắc, vội vàng tìm một lối tắt khác quay về chỗ ở.

Như Ý cảm thấy gần đây mình có chút mệt mỏi, nhưng sức lực trên cánh tay lại tăng, giống như có một sức mạnh nào đó trong người đang dần thức tỉnh.

Như Ý nằm ở trên giường rất nhanh chìm vào giấc mộng, trong mộng một thứ đáng yêu gì đó đang vô cùng thân thiết cọ cọ đầu mình, sau đó lại vui mừng xoay quanh mình, ở trong cái miệng nhỏ đang ngậm một cái gì đó giống như quả óc chó, Như Ý giãy dụa, muốn giãy ra khỏi bóng tối để nhìn rõ thứ đó là gì, lại phát hiện tất cả đều là vô ích.

“Như Ý, nhanh tỉnh dậy, nhanh tỉnh dậy!” Tiểu Thúy như phát hiện ra điều gì mới, rất kích động lôi Như Ý từ trong giấc ngủ dậy, dáng vẻ kia hoàn toàn là kiểu nếu Như Ý còn không dậy, vậy sẽ lay cô không ngừng.

“Ưm? Tiểu Thúy, có chuyện gì vậy!” Khẽ dụi đôi mắt còn đang mơ hồ của mình, Như Ý có chút bất đắc dĩ.

“Cô không biết sao? Tứ tiểu thư xảy ra chuyện rồi!”

Không thể không nói, Như Ý cảm thấy lời nói này của Tiểu Thúy mang lại hiệu quả nhất.

“Xảy ra chuyện gì?” Như Ý vừa mặc quần áo vừa lo lắng hỏi han.

“Cô đi xem thử xem đi!” Tiểu Thúy kéo Như Ý chạy về hướng đông người.

“Tiểu Nhã, con đừng dọa mẹ mà, mẹ không chịu nổi việc con dọa mẹ đâu!” Lúc này Nhị phu nhân đã không còn loại uy nghiêm, độc đoán nữa, bà tựa như một đóa hoa bách hợp héo tàn, vĩnh viễn cũng không thể vượt qua được hết một ngày.

Như Ý nhíu mày, Tiểu Nhã làm sao rồi? Hung thủ kia là ai?

“Mẹ, a, mẹ tim con rất khó chịu, khó chịu, mẹ cứu Tiểu Nhã...” Thanh âm giòn giã từ trong miệng Tiểu Nhã phát ra, lại mang theo nỗi sợ hãi vô tận và sự nhẫn nhịn đau đớn.

Vừa nghe thấy vậy, Nhị phu nhân càng thêm ngạc nhiên, bà không thể tin được mình chỉ để Tiểu Nhã ra ngoài chơi một lúc lại thành ra như vậy.

Bà cũng muốn hỏi Tiểu Nhã rốt cuộc sao lại thế này, nhưng tình huống đã như vậy, Tiểu Nhã đã đau thành như vậy, lần đầu tiên bà gặp phải, rốt cuộc là ai? Đại phu nhân sao? Thế nhưng ngay cả một đứa trẻ nhỏ như vậy cũng không buông tha! Như Ý đứng ở cửa, nhận thấy được khóe miệng lạnh như băng của Nhị phu nhân, thật sự chính là Đại phu nhân sao? Chuyện này mình chưa từng nghe qua.

“A, đau, đau chết mất, mẹ. Mẹ!” Nỗi đau xé rách kia Tiểu Nhã đã hao mòn sức lực cuối cùng của cô bé.

“Đại phu, ông mau xem cho bản phu nhân, rốt cuộc Tiểu Nhã bị làm sao, ngươi mau chữa cho nó, kê đơn thuốc cho nó, nếu chữa khỏi, ta sẽ thưởng cho ông!” Nhị phu nhân đã không quan tâm cái gì gọi là hình tượng, giờ phút này bà chỉ hy vọng người nằm ở đây là mình, tất cả đau đớn đều chuyển hết lên trên người mình đi.

Như Ý nghe thấy tiếng kêu đau tê tâm liệt phế kia của Tiểu Nhã, trái tim cũng thắt lại, tại sao từng chuyện từng chuyện cứ liên tiếp xảy ra như vậy, lúc trước Tiểu Nhã cũng coi như từng giúp cô, vậy cô cũng nên trả lại, nghĩ đến đây Như Ý đi vào trong phòng.

“Nhị phu nhân, để cho nô tỳ thử xem!”

Như Ý liếc nhìn vị đại phu chân tay luống cuống đứng bên cạnh, trong lòng trầm xuống, cũng không quản nhiều chuyện như vậy, trực tiếp lại gần Tiểu Nhã, kéo tay của cô bé qua bắt mạch.

Kỳ quái, mạch này tại sao lại như có như không, hơn nữa cảm giác có một cái gì đó xâm nhập sâu vào lục phủ ngũ tạng của cô bé, di chuyển xung quanh.

Di chuyển? Nghĩ đến từ này, cảm giác đầu tiên của Như Ý chính là cổ độc, nhưng Tiểu Nhã rốt cuộc đã ăn phải cái gì? Cô không nghĩ rằng Đại phu nhân sẽ có cổ độc, rốt cuộc có phải Đại phu nhân hay không?

Như Ý đặt tay mình lên ngực Tiểu Nhã, một dòng nước ấm từ trong cơ thể hướng về phía lòng bàn tay.

“Tại sao lại như vậy!?” Nhìn thấy một vật gì đó phình ra trong lòng bàn tay, di chuyển trong lòng bàn tay mình, cổ trùng kia còn có thể di chuyển theo, mà Tiểu Nhã lúc nãy đã trở nên im lặng, tựa như cổ trùng này cũng phối hợp với động tác của mình mà im lặng.

“Cái gì lại như vậy? Ngươi nhất định phải cứu Tiểu Nhã!” Nhị phu nhân vừa thấy vẻ mặt ngưng trọng của Như Ý, kích động đi qua, nhìn Như Ý với khuôn mặt đầy hy vọng.

“Được hay không?” Nhị phu nhân vẫn có chút không chắc chắn, một động tác như vậy có thể cứu người hay không, nhưng vẻ mặt Như Ý lại chân thật như vậy.

“Trước tiên đun sôi nước gừng rồi mỗi lần thoa nước ấm lên ngực, như vậy muội ấy có thể dễ hơn một chịu chút, về chuyện khác, nếu Nhị phu nhân nguyện ý tin tưởng nô tỳ, cho nô tỳ thời gian để nô tỳ tìm thuốc!” Như Ý có thể không nhìn mặt Nhị phu nhân, có thể tạm thời buông bỏ ân oán giữa hai người trước, Tiểu Nhã đã cứu cô, tất cả cô đều nhớ kỹ, tựa như lúc trước Đại phu nhân cứu mình.

Nhị phu nhân rất rõ hai người không có khả năng giống như trước, nhưng bà thưởng thức Như Ý, cho nên dưới tình huống như vậy, ngoại trừ lựa chọn tin tưởng, bà không còn cách nào khác.

“Được rồi, ta cho ngươi thời gian ba ngày, ta muốn phương thuốc!” Chung quy mạng của Tiểu Nhã vẫn quan trọng hơn, ba ngày xem như sự tín nhiệm của bà với Như Ý.

Những đại phu khác đã sớm nhân cơ hội rời đi, nếu không bọn họ cũng sợ bị Nhị phu nhân giận chó đánh mèo với mình, lúc này xem như chỉ có Nhị phu nhân và Như Ý tồn tại, Như Ý không thích bầu không khí như vậy, chỉ cho Nhị phu nhân kia đun và thoa nước như thế nào, cô liền chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã, tại sao ngươi phải cứu Tiểu Nhã!” Nhị phu nhân rốt cục vẫn không nhịn được hỏi ra vấn đề này.

Động tác dưới chân Như Ý ngừng lại, quay đầu nhìn Nhị phu nhân, mỉm cười, rất bình tĩnh nói: “Nô tỳ cứu Tiểu Nhã, là công lao của Tiểu Nhã, không có quan hệ với phu nhân!” Nói xong cô cũng không quan tâm nữa mà rời đi, nơi này đã không thích hợp để cô ở lại.

Nhị phu nhân bởi vì những lời này của Như Ý mà rơi vào trầm tư.

Từ chỗ Nhị phu nhân đi ra, Như Ý vẫn có chút không chắc chắn rốt cuộc có phải Đại phu nhân gây nên hay không. Cổ độc đã không phải là lần đầu tiên, lần trước lúc cô đi đến phía sau núi nơi chứa mấy đồ vứt đi của phòng bếp, cô khó khăn lắm mới tìm được thứ mà lần trước nữ tử tự xưng là nha hoàn trong phủ Nhị phu nhân kia đưa cho mấy nha hoàn khác trong cùng viện mình, quả nhiên là một loại chuyên môn cung cấp chất dinh dưỡng mà cổ trùng cần, tin tức này hiện lên trong đầu cô.

“Ta biết ngươi sẽ đến tìm ta!” Đại phu nhân di chuyển phật châu, ánh mắt nhìn về phương xa, nhưng không có tiêu cự, giống như mê mang nhìn thế giới này.

Nhìn thấy chuỗi phật châu trên tay Đại phu nhân, trong mắt Như Ý hiện lên kinh ngạc, cho đến nay cô chỉ biết Nhị phu nhân tin phật, nhưng thì ra Đại phu nhân cũng giống vậy.

Như Ý cũng không vòng vo, nói thẳng mục đích hôm nay mình tới: “Sự đau đớn của tứ tiểu thư đều do một tay người gây nên, hay là giả vờ mượn bọn họ làm việc?”

Đại phu nhân lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Như Ý, chậm rãi nói: “Không phải ta, ta không có bản lãnh lớn như vậy!” Mặc dù Đại phu nhân cũng không giỏi giang cỡ nào nhưng bà đã nghe qua nhìn qua nhiều, chuyện hạ độc càng không phải do bà.

“Vậy rốt cuộc là ai?” Đối với phản ứng như vậy của Đại phu nhân, Như Ý đã nghĩ qua khả năng sẽ như vậy, nhưng chỉ biết lại không thể thay đổi, Như Ý cũng cảm thấy không biết nói gì.

“Ta cũng không biết, có lẽ chuyện này cũng tính là một bí mật, một cái bí mật mà mọi người muốn biết cũng không dám biết!” Những lời này là Đại phu nhân nói, Như Ý lại cảm thấy bà đang nói với chính mình, cái này cũng không giải quyết được vấn đề gì.

“Đại phu nhân, nô tỳ có một thỉnh cầu nhỏ, mong Đại phu nhân đáp ứng!” Như Ý nhớ tới mục đích mình đi đến chỗ Đại phu nhân hôm nay, kính cẩn mở miệng nói ra.

Đại phu nhân rất hiểu lòng người nói: “Ngươi nói đi, nhưng có đáp ứng hay không, vậy còn phải xem là chuyện gì ta có thể làm!” Mặc dù Đại phu nhân tin Như Ý, nhưng bà không dám lơ là, bởi vì trong mắt bà Như Ý không phải là một người bình thường có thể nhìn thấu, hay dễ dàng bị thương tổn, nếu cô đưa ra yêu cầu, vậy có lẽ sẽ rất khó.

“Nô tỳ hy vọng Đại phu nhân không liên lụy đến Tứ tiểu thư!” Như Ý vẫn luôn nghĩ Tứ tiểu thư có ơn với mình, vậy cô sẽ không thể làm ngơ.

Đối với yêu cầu của Như Ý, Đại phu nhân ngạc nhiên sau đó nghi hoặc, trong trận chiến không có khói thuốc súng này, Như Ý lại còn nghĩ đến nha đầu kia.

“Cho ta một lý do!” Tuy Đại phu nhân cảm thấy kết quả cuối cùng mình sẽ đáp ứng, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải đưa ra một lý do thuyết phục bà.

“Cô bé đã cứu nô tỳ!” Nếu Đại phu nhân không đồng ý với câu trả lời này, vậy Như Ý cũng chỉ có thể bo bo giữ mình mà thôi, cô có thể dễ dàng đối phó với những người thương tổn mình, nhưng cô không phải là ba đầu sáu tay, hiện giờ cô không thể cứu được nhiều người.

“Được!” Đại phu nhân biết mình không có lựa chọn, thật ra bà cũng không muốn liên lụy đến những người ngoài cuộc, nhưng ân oán giữa bà và nhị phu nhân không phải chuyện nhỏ, còn có những vết thương khắc cốt sau lưng kia.

Lần này trở lại chỗ ở của mình, Như Ý cảm giác toàn thân như bị nghiền qua, cơ thể sắp sụp đổ. Nhưng còn có chuyện cuối cùng mà cô chưa làm, chính bức thư mà mình tiện tay trộm đồ kia rốt cuộc có ý nghĩa gì, Như Ý phải đọc mới biết được.

Còn có cái người vừa đụng vào mình kia, Như Ý có thể cảm nhận được mùi máu tươi trên người người nọ.

“Triết công tử, chuyện này cần sự giúp đỡ của ngươi, hy vọng ngươi nhận được thư có thể nhanh chóng trả lời!”

Như Ý phân tích toàn bộ bức thư, bên trong nhắc tới rất nhiều thứ gì đó, lại là một cái võng lớn một lưới bắt hết toàn bộ những người bên trong và cái nhà này.

Cái chữ Triết này, nếu Như Ý không có nhớ lầm, chữ này từng xuất hiện trên bàn của quản gia, hơn nữa mấy thứ này được giấu diếm như vậy, vì sao rất nhiều người đều biết.

Nhìn theo hình dạng chữ và độ mạnh yếu, Như Ý cảm thấy chữ này không phải là chữ mà một nữ nhân bình thường có thể viết, hơn nữa rất có có thể là một gã nam tử, đây là suy đoán của Như Ý.

Nhưng bức thư này ở chỗ mình rất không thỏa đáng, làm thế nào để đặt trở lại, sau đó tiện tay trộm đồ, có lẽ thật sự là có thể gặt hái được thành quả.

Như Ý nhớ tới một khối ngọc bội trên người người nọ, cái loại ngọc bội này là tượng trưng cho một cấp bậc, như vậy người vừa va vào mình có lẽ là một tổ chức đặc thù.

Điểm ấy đừng hỏi tại sao cô lại biết, bởi vì Như Ý cũng không biết tại sao, cô luôn ở lúc mình muốn biết câu trả lời, một vài suy nghĩ lại nảy ra.

Bình luận

Truyện đang đọc