CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Thủ lĩnh áo đen lạnh lùng nhìn Như Ý cầm Xích Triều kiếm trong tay bị ép vào góc tường.

Trên thân Như Ý nhuộm đầy vết máu...

Mấy thích khách này cũng không phải thích khách bình thường, võ công của bọn họ rất kỳ quái, lại vô cùng cao siêu!

Võ công mỗi người đều rất đặc biệt, hơn nữa công lực siêu phàm.

Như Ý càng ngày càng tò mò, vì sao người như vậy lại đi làm thích khách.

Người thủ lĩnh áo đen này tự xưng là bổn tướng quân, rốt cuộc hắn là ai?

Trên người Như Ý bị thương, nội lực vẫn không thể tập hợp được, chỉ có thể đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ xung quanh, dùng bảo kiếm sắc bén và kiếm pháp tuyệt thế gắng sức chống đỡ…

Kiếm pháp cho dù có tinh diệu thế nào thì gặp phải tuyệt đỉnh cao thủ thế này cũng không có mấy tác dụng.

"Trương đại phu, ngươi chắc chắn vừa rồi Trác cô nương qua đây sao?”

"Nàng còn ôm một con mèo trắng, con mèo trắng đấy rất kỳ lạ, lại có cặp sừng dài trên đầu. Đầu năm nay chuyện kỳ lạ thật sự nhiều mèo cũng có sừng dài trên đầu, thật là kỳ lạ…”

"Đại phu! Trác cô nương đi hướng nào?"

"Phía nam..."

"Tạ ơn!"

Mộ Dung Tinh Thần cũng không có hơi đâu nghe đại phu lải nhải, vội vàng đi về phía nam tiếp tục tìm kiếm Như Ý…

Hắn đã đi một mạch qua mấy con đường, nhưng đều không thấy bóng dáng của Như Ý hay Tiểu Bạch, đang là ban ngày, trên đường rất nhiều người đi lại và cũng rất nhiều người đang bán hàng, muốn tìm một người cũng không phải chuyện dễ…

Mộ Dung Tinh Thần biết Như Ý đang ở gần đây.

Hắn thậm chí còn có một cảm giác mãnh liệt rằng Như Ý đang ở một nơi nào đó gần đây.

Thế nhưng hắn lại không tìm thấy Như Ý.

"Không được! Tìm chậm chạp như vậy thật sự quá phiền phức, chỉ sợ Như Ý sớm đã rời đi.”

Mộ Dung Tinh Thần nảy ra một ý tưởng trong đầu, đi đến một nơi không ai đến, bay vọt lên nóc nhà, đứng trên cao nhìn về phía xa…

Thủ lĩnh áo đen lạnh lùng nói: "Cô nương! Võ công của cô thực sự không tệ, có điều cô thật sự muốn chết?”

Nói xong, thủ lĩnh áo đen phất tay ra hiệu năm thủ hạ lùi đi, tự mình nắm chặt lợi kiếm trong tay, nâng lên một đường kiếm, lấy nội lực cường đại rót vào, mạnh mẽ như thủy triều tiến đến.

"Không xong!"

"Người này nội lực quá mạnh!"

"Một chiêu này chắc chắn không chịu được!"

"Chỉ sợ cô bị chém thành hai khúc.”

Tình huống vô cùng cấp bách!

Trong đầu Như Ý lại vô cùng tỉnh táo.

Cô đã suy nghĩ rất nhanh làm thế nào để đối phó với một kiếm mạnh mẽ này.

Phía sau là góc tường, đã không thể lui được nữa, trước mặt... Lại là kiếm của kẻ địch...

Nên làm thế nào?

Như Ý nắm chặt thanh kiếm Xích Triều trong tay.

Trong chớp mắt chính là thời điểm quyết định sống chết.

Kẻ địch mạnh mẽ phía trước, giờ phút này bất kỳ thủ đoạn nào cũng đều không còn có tác dụng.

"Đúng rồi!"

"Tứ lưỡng bát thiên cân!"

Như Ý chợt nhìn thanh bảo kiếm Xích Triều trong tay.

Kiếm Xích Triều chính là một trong hai thanh đại ma kiếm.

Vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn!

Hơn nữa quan trọng nhất của kiếm Xích Triều chính là một thanh nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve.

Như Ý căn bản không có thời gian suy nghĩ nhiều, kiếm Xích Triều trong tay theo bản năng cứ giơ lên…

"Leng keng!"

Thanh kiếm của đối phương vô cùng mạnh mẽ, tầng tầng đánh vào thân kiếm Xích Triều…

Như Ý chỉ cảm thấy hộ khẩu bị tê liệt...

Không thể phá hủy kiếm Xích Triều, chống đỡ mười phần nội lực của đối phương.

Thế nhưng nội lực đối phương thật sự quá mạnh mẽ.

Dù cho chỉ còn lại một phần nội lực nhỏ cũng đủ để tạo thành uy hiếp trí mạng cho Như Ý.

Nhuyễn kiếm bị đánh bay ra ngoài.

Kiếm khí bén nhọn mạnh mẽ, thừa dịp đánh tới trước mặt Như Ý…

"Ầm!"

Kiếm khí đánh thẳng vào ngực, tầng tầng lớp lớp dội vào Như Ý.

Cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngực giống như bị một ngàn tảng đá thạch mãnh đánh trúng, thậm chí cả xương sườn cùng toàn bộ nội tạng đều vỡ vụn…

"Đau!"

Đau dữ dội…

"A!"

Như Ý há miệng phun ra một ngụm máu tươi…

Cô chưa bao giờ bị thương nghiêm trọng như vậy.

Cô biết rằng lần này mình không thể trốn thoát.

Một kiếm này đã tạo thành vết thương chí mạng đối với cô.

Toàn thân ngay lập tức mất đi cảm giác.

Nghe không được!

Thấy không được!

Ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Ý thức dường như bị người ta đập tan, rời rạc, đại não bắt đầu lâm vào tình trạng hôn mê nghiêm trọng…

"Cô gái này quả nhiên lợi hại! Chỉ với một thanh nhuyễn kiếm mà làm mất tám phần nội lực của bản tướng quân, thật sự không hề đơn giản.”

Giọng nói của đối phương như có như không, truyền vào tai Như Ý, sau đó, cô hoàn toàn bất tỉnh…

Thủ lĩnh áo đen nhìn thấy Như Ý đã suy yếu đến không thể kháng cự, đáy mặt hiện lên một tia tiếc nuối nhân tài, lập tức giơ cao thanh kiếm trong tay…

Một kiếm cuối cùng!

Hắn không cần dùng nội lực hay bất kỳ chiêu thức nào, chỉ cần mũi kiếm hướng về phía trước có thể đâm xuyên lồng ngực của cô gái này.

"Thật sự là đáng tiếc! Cô là cô gái tài giỏi nhất mà bản tướng quân từng gặp.”

Thủ lĩnh áo đen nhẹ thở dài một hơi, lập tức đâm kiếm xuống.

"Dừng tay!"

Đột nhiên...

Một tiếng quát chói tai truyền đến!

Trên bầu trời một tia chớp màu tím cắt qua…

Thủ lĩnh áo đen kinh ngạc giật mình, thấy một hình bóng màu tìm giống như một con bão bay nhào tới…

Đêm dài lắm mộng!

Thủ lĩnh áo đen đã trải qua quá nhiều.

Đương nhiên hiểu đạo lý đêm dài lắm mộng.

Ngay sau đó, hắn thừa dịp hình bóng màu tím còn chưa qua đến, kiếm trong tay nhanh chóng đâm về phía Như Ý đang hôn mê.

"Dừng tay!"

Đối phương dường như đoán được ý nghĩ của thủ lĩnh áo đen, sau một tiếng quát chói tai, lập tức bắn ra một luồng ánh sáng xanh đen.

"Ám khí?"

Thủ lĩnh áo đen kinh hãi!

Ám khí bay tới cực kỳ nhanh!

Ánh sáng màu xanh đen, rõ ràng là có độc!

Thủ lĩnh áo đen không biết phải làm sao đành phải từ bỏ việc ám sát Như Ý, vội vàng lui về sau mấy bước, dùng kiếm ngăn chặn ám khí đang bay đến.

Hóa ra chỉ là một cái nút áo?

Đợi đến lúc nhìn thấy rõ ràng, thủ lĩnh áo đen mới cực kỳ hoảng sợ.

Mình bị lừa!

Đối phương căn bản không phải bắn ra ám khí gì, mà chỉ là một cái núi áo.

"Thật sự là đáng hận!"

Thủ lĩnh áo đen có chút tức giận!

Thế nhưng cũng đã không kịp rồi!

Trong quãng thời gian này, bóng hình màu tím đã nhẹ nhàng rơi xuống đứng phía trước Như Ý, chặn tất cả công kích…

Thủ lĩnh áo đen nhìn thấy đối thủ mặc một cẩm bào màu tím tuyệt đẹp, hiển nhiên là thân phận tôn quý bất phàm, nhưng lại dùng khăn che mặt, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén.

Vừa xuất hiện liền như ánh sáng rực rỡ, hào quang tuyệt đẹp.

"Ngươi là ai?"

Thủ lĩnh áo đen tò mò hỏi.

Hắn tuân mệnh đuổi giết cô gái này, nhưng cũng không biết bên cạnh cô còn có một người trợ giúp lợi hại như vậy.

"Cút!"

Ánh mắt lạnh lẽo tỏa ra hàn khí, tất cả là tức giận cùng u ám, toàn bộ đều ngưng đọng lại thành một điểm bộc phát ra.

Người mặc áo tím dường như cực kỳ tức giận, một chữ phát ra run rẩy, mang cảm giác kiêu ngạo.

Thủ lĩnh áo đen là người thông minh, nhìn thấy đối phương hoàn toàn không đề cao bản thân, liền muốn thử thực lực của hắn một chút..

"Ngươi lên!"

Ánh mắt thủ lĩnh áo đen nhìn về một tên thích khách.

Thích khách nhận lệnh, rút kiếm tấn công tới.

"Muốn chết!"

Người mặc áo tím giận dữ quát một tiếng lạnh lẽo, lập tức hai tay hóa chưởng một cỗ ma lực sinh ra, phóng ra sức mạnh rời non lấp biển…

Thích khách tấn công tới ngay lập tức bị cỗ sức mạnh này đánh bay.

Đánh tới phía sau vách tường, sau đó ngã xuống, nôn ra hai ngụm máu tươi liền bất tỉnh.

"Các hạ nội lực thật mạnh!"

"Ngươi rốt cuộc là ai?”

"Vì sao không tiết lộ thân phận?"

Thủ lĩnh áo đen kinh ngạc!

Nội lực kinh hãi thế tục như vậy thật sự quá kinh khủng.

Chỉ có một chiêu vậy mà nhẹ nhàng tiêu diệt một thủ hạ giỏi của hắn.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao lại đột nhiên xuất hiện một tên khủng khiếp như vậy?

Thủ lĩnh áo đen cực kỳ kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra!

Người mặc áo tím ngạo nghễ đứng đó, xung quanh bao phủ một tầng hàn khí lạnh lẽo kiêu ngạo, nhìn thấy trên mặt đất Như Ý hơi thở đang ngày càng yếu ớt, hô hấp khó khắn, liền biết cô đang bị nội thương rất nghiêm trọng.

Chỉ sợ là chống đỡ không được lâu nữa.

Không thể tiếp tục kéo dài thời gian!

Người mặc áo tím lạnh lùng nói: "Nếu không muốn chết! Các ngươi tốt nhất cút nhanh lên!"

Thủ lĩnh áo đen nhìn thoáng qua Như Ý đang nằm trên đất, cười lạnh nói: "Các hạ! Cho dù ngươi võ công có cao cường đến đâu, nếu như muốn đối phó với nhiều người chúng ta như vậy cũng không phải việc dễ dàng, hơn nữa, người bạn kia của ngươi đang bị thương rất nặng, chỉ sợ kéo dài thời gian sẽ dậy không nổi.”

Người mặc áo tím lạnh phẫn nộ nói: "Nếu như cô ấy có chuyện gì! Toàn bộ các ngươi đều phải chết!"

Thủ lĩnh áo đen nói: "Nếu như cô ấy không gặp phải nguy hiểm, ngươi cũng sẽ không buông ta chúng ta.”

Người mặc áo tím nói: "Ngươi biết là tốt!"

Thủ lĩnh áo đen nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta không bằng thừa dịp cơ hội lần này, trức tiếp giết chết hai người các ngươi.”

Người mặc áo tím cười lạnh: "Ngươi có bản lĩnh này sao?"

Thủ lĩnh áo đen đột nhiên hét lớn một tiếng: "Các ngươi nghe đây! Người áo tím này giao cho bản tướng quân! Toàn bộ các ngươi ám sát người phụ nữ trên mặt đất, mặc kệ sử dụng bất kỳ phương pháp nào, mặc kệ sống chết, đều phải làm bất cứ giá nào giết chết người phụ nữ kia.”

"Vâng! Tướng quân!"

"Vâng!..."

Bốn tên thủ hạ còn lại dùng sức trả lời.

Người mặc áo tím lạnh lùng nói: "Hèn hạ!"

Thủ lĩnh áo đen khặc khặc cười nói: "Hiện tại tình thế đang cực kỳ có lợi với bản tưởng quân! Nhưng ngươi không có cách nào kéo dài thời gian, nếu không người bạn của ngươi chắc chắn sẽ chết. Hơn nữa, cho dù võ công của ngươi có xuất sắc đến mức nào cũng không thể vừa đối phó với bổn tướng quân, còn có thể cứu đi người phụ nữ đang nằm dưới đất từ trong tay thủ hạ của ta.”

Người mặc áo tím đối với mấy thích khách hèn hạ vô sỉ này vô cùng tức giận, nhưng vẻ ngoài vẫn bình tĩnh như vũng nước tù đọng, chỉ là đáy mắt lướt qua một tia lạnh lẽo, tản ra một loại yêu khí không nói nên lời.

"Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao muốn ám sát cô ấy?"

"Chờ khi ngươi chết đến hỏi Diêm Vương đi!"

"Các ngươi... Sẽ hối hận!"

"Vậy liền thử một chút xem sao!"

Thủ lĩnh áo đen dường như không tính lùi bước, cho dù đối phương có võ công cao cường hắn cũng đã tính trước mọi việc.

Trong lúc nói chuyện hắn liền giơ kiếm, như tơ bông để lộ bay ra ngoài!

Phía sau hắn là mấy tên thích khách áo đen, toàn bộ cũng đã chuẩn bị tấn công, nhìn chằm chăm vào Như Ý đang hôn mê trên mặt đất, không hề có ý định buông tha cho cô.

Người mặc áo tím trong lòng cực kỳ tỉnh táo, nhanh chóng lóe lên rất nhiều ý nghĩ!

Hắn biết, vị thủ lĩnh áo đen này võ công tuyệt đối không hề kém.

Nếu không, chắc chắn sẽ không đám một mình chiến đấu.

Mà mục đích của hắn cũng rất rõ ràng, chỉ muốn kéo dài thời gian!

Chính hắn muốn kéo dài thời gian để đồng bọn tìm cơ hội giết chết Như Ý đang hôn mê trên mặt đất.

Chính vì như vậy...

Hắn hoàn toàn rơi vào tình thế bất lợi!

Bởi vì hắn không chỉ muốn bảo vệ mình mà còn không để cho đối phương làm tổn thương đến Như Ý.

Cục diện như vậy, mười phần khó khăn!

Người mặc áo tím cũng không sợ hãi, con mắt sắc bén tràn đầy tức giận, tay phải thành chưởng hút lấy thanh kiếm Xích Triều đang rơi trên mặt đất.

Kiếm tốt!

Người mặc áo tím rót nội lực vào, bảo kiếm Xích Triều mềm mềm lập tức run rẩy vang lên vài tiếng lanh lảnh…

Bình luận

Truyện đang đọc