CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

"Không! Nhất định con sẽ không như vậy! Sư phụ!"

"Được! Sư phụ tin ngươi!"

Như Ý không biết liệu quyết định này rốt cuộc là đúng hay sai.

Có lẽ đó là định mệnh.

Nếu cô không xuyên không đến đây, Vương triều Thiên Tống hiện nay hoặc là trong một thời gian dài sẽ không bao giờ xuất hiện giới giang hồ, nhưng rồi có một ngày nó sẽ xuất hiện. Một khi đợi được đến lúc giới giang hồ xuất hiện, xã hội này cũng sẽ chết chắc rồi!

Sự xuất hiện của Như Ý khiến giới giang hồ đến sớm hơn, nhưng cũng có thể thay đổi bản chất của giới giang hồ.

Nếu giới giang hồ chỉ được dùng để chống lại những kẻ ác bá, chống lại các quan chức tham nhũng, các gian thương, duy trì sự ổn định xã hội và chế độ, sao lại không phải một điều tốt cơ chứ?

Đột nhiên Như Ý mỉm cười, tiểu tử trước mặt đang ngây ngô không hiểu. Hắn hoàn toàn không biết trách nhiệm to lớn và sâu rộng đến mức nào đặt trên vai hắn.

Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn!

Có lẽ phải đợi đến hắn thực sự có năng lực, mới thực sự hiểu được trách nhiệm là gì.

Khi Tống Thanh thấy vẻ mặt của Như Ý đôi khi nghiêm túc, đôi khi lại thoải mái, liền hỏi: "Sư phụ, vậy rốt cuộc con nên làm gì đây ạ?"

Như Ý nói: "Đây là một quá trình lâu dài. Ít nhất phải cần một năm để hình thành quy mô của một thế lực giang hồ."

Tống Thanh nói: "Vậy việc đầu tiên con nên làm là gì ạ?"

Như Ý hỏi: "Ngươi có quen ai đặc biệt tốt, đặc biệt có nghĩa khí, người anh em tốt nhất lớn lên cùng nhau không?"

Tống Thanh nói: "Có ạ! La tiểu hổ, đại toán, Quách Hai, màn thầu, cẩu tử. Tất cả đều lớn lên cùng với con. Chúng con thường cùng nhau đi săn trên núi nữa. Nhưng chúng đều là những đứa trẻ tội nghiệp. Thường xuyên bị đám ác bá bắt nạt, chúng đều không biết võ công, sợ rằng bọn chúng cũng không giúp được gì.”

Như Ý nói: "Sau này chúng sẽ là người trợ giúp và anh em đắc lực nhất của ngươi! Ngươi phải nhớ, nhất định phải khiến bọn chúng trở nên đoàn kết, hai ngày sau ta sẽ tìm một người phù hợp đến để dạy cho các ngươi một số chiêu võ công. Không có chỉ dẫn tiếp theo của ta, các ngươi nhất định không được manh động, chỉ cần tập trung luyện võ là được rồi.”

Tống Thanh nói: "Sau đó thì sao ạ?"

Như Ý nói: "Đến lúc đó ta sẽ đến gặp ngươi. Đúng rồi, tốt nhất ngươi nên đổi tên đi. Tên Tống Thanh nghe chẳng có chút sát thương nào, gọi là Thanh Long đi. Lão đại của băng đảng phải có một cái tên khiến người ta sợ!"

"Vâng, con nghe lời sư phụ."

Tống Thanh gật đầu mạnh mẽ. Mặc dù hắn hoàn toàn không biết giới giang hồ là gì, cái gì gọi là giới giang hồ...

Nhưng hắn có linh cảm rằng một cơn bão sẽ càn quét thế giới đang đến rồi!

Trời đã khuya, Như Ý không thể yên tâm Tiểu Bạch một mình say xỉn ở trong nhà trọ, vội vàng cáo biệt Tống Thanh trở về nhà trọ...

*

Hoàng cung hỗn loạn rồi!

Bởi vì, hoàng đế mất tích rồi!

Các cung nữ, thái giám và phi tần loạn hết cả lên, nhưng không ai dám bẩm báo với Thái Hậu, Thái Hậu còn độc ác hơn cả Bạo Quân.

Thừa tướng và vu sư nhận được tin tức, vội vàng vào cung điện, mới phát hiện ra rằng hoàng đế đã thực sự mất tích.

Thừa tướng nói: "Buổi trưa vừa về cung, tại sao buổi tối đã mất tích rồi? Rốt cuộc Hoàng đế đã đi đâu chứ?"

Vu sư lắc đầu: "Ta còn nghi ngờ hơn cả người nữa."

Thừa tướng nói: "Người đi cùng với hoàng đế nhiều nhất chính là ngươi. Ngươi không biết thì ai biết chứ?"

Vu sư mỉm cười cay đắng: "Thừa tướng có điều không biết. Ngoại trừ khi thảo luận về các quốc sự, hoàng đế căn bản không gặp ta."

Thừa tướng nói: "Gần đây hoàng đế có vẻ thần thần bí bí. Rốt cuộc đang làm cái quái gì thế?"

Bình luận

Truyện đang đọc