CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Tôi đợi anh ở cửa.” Như Ý sợ Âu Dương Tuyệt đổi ý nên vội nói.

Quả thật cô cần mua đồ, không phải cô hám lợi nhỏ mà là thật sự không có tiền, tiền lương hàng năm hai mươi phần trăm của Giai Tử Trạch còn chưa được phát, cô chỉ đành như vậy, đợi có tiền rồi cô mời Âu Dương Tuyệt đi ăn, cũng coi như cảm ơn anh ta, không phải là được rồi sao?

Vừa nãy cô đang nghĩ chuyện của Minh Ngôn Hạo, vì ngày mai chính là thời gian mà người thần bí trong điện thoại hẹn, bí mật của gian phòng 2019 khách sạn Paul, cô rất muốn biết, cô nói bí mật này cho Minh Ngôn Hạo thì chắc chắn anh sẽ không đi cùng cho nên cô nhất định phải mượn thế lực bên ngoài để biết bí mật này, ví dụ như: Chụp lén…

Vừa xuống cửa chính, cô đã thấy một chiếc xe Rambogini màu trắng đỗ ở cửa, không ít người đi đường đang lấy điện thoại ra chụp.

Âu Dương Tuyệt hạ cửa sổ xe xuống rồi vẫy tay với Như Ý đang định gọi điện, cô cất điện thoại đi rồi ưu nhã lên xe, Âu Dương Tuyệt cũng không dùng lại mà nhấn còi vài lần sau đó nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ, có điều trên đường kẹt xe…

Nhìn dòng xe kéo dài trước mặt, không biết Âu Dương Tuyệt lấy từ đâu ra một bao thuốc lá, lấy một cây ra châm lửa rồi lại nghĩ tới có Như Ý ở trong xe, ngượng ngùng cười nói: “Không để ý tôi hút thuốc chứ?!”

“Nếu tôi nói tôi để ý thì anh sẽ lập tức vứt nó đi sao?” Như Ý hỏi ngược lại.

Âu Dương Tuyệt thấy vẻ mặt nghiêm túc của Như Ý thì ngượng ngùng cười: “Sẽ!” Nói xong, anh ta mong chờ nhìn cô.

“Vậy thì anh phải thất vọng rồi, anh cứ hút đi, tôi không để ý.” Như Ý nói xong thì mở cửa sổ bên mình ra cho không khí trong xe lưu thông.

Âu Dương Tuyệt vô cùng lúng túng nhìn điếu thuốc trong tay, suy nghĩ một lát rồi anh vứt điếu thuốc ra ngoài. Đúng lúc kẹt xe trước mặt đã đi được, vì thế anh giẫm chân ga, lái xe đi.

“Cô muốn đi đâu?” Âu Dương Tuyệt lái xe hỏi.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Như Ý ngắm nhìn cảnh vật bên đường.

“Vốn định đưa cô ra biển, nhưng hình như cô có thứ cần mua, dù sao tôi cũng đang chán nên đi cùng cô.”

“Ngày nào anh cũng sống thế này à? Ăn nhậu chơi bời!” Như Ý tò mò quay đầu hỏi.

Âu Dương Tuyệt nghĩ rồi cười nói: “Cũng không khác biệt lắm, công ty có anh trai tôi rồi, học cũng học xong rồi, cũng không có việc gì làm.”

“Haha, vậy anh thích cuộc sống như này không?”

“Không có thích hay không thích, chỉ là thích tự do, một mình không bị trói buộc quen rồi, không thích cuộc sống giáo điều cứng nhắc đó.”

“Anh đã từng nghĩ sẽ làm chút chuyện gì có ý nghĩa chưa?” Như Ý hỏi.

“Gần đây đang lên kế hoạch đi du lịch.” Âu Dương Tuyệt nói như đùa: “Thế nào? Cô có hứng thú đi cùng không?”

Như Ý lắc đầu nói: “Du lịch thì thôi đi, tôi không giống anh, tôi là người có việc làm.”

“Đợi tới khi cô muốn đi du lịch thì cứ nói với tôi.” Âu Dương Tuyệt đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội có thể được ở riêng với Như Ý.

“Một lời đã định, nếu có cơ hội…” Như Ý cười nói.

“Một lời đã định!” Âu Dương Tuyệt cười nói: “Đúng rồi, vừa nãy cô nói muốn đi mua gì? Túi xách? Trang sức? Quần áo?”

“Anh cho rằng tôi là người phụ nữ nông cạn vậy à?” Như Ý nhìn xung quanh rồi hỏi: “Anh biết ở đâu bán camera và máy phát xạ không dây không?”

“Cô mua những thứ này làm gì?” Âu Dương Tuyệt ngạc nhiên nhìn Như Ý như nhìn quái vật.

“Bỏ ngay cái suy nghĩ xấu xa của anh đi, bảo anh đi thì đi, đừng quan tâm nhiều.” Như Ý nói.

Âu Dương Tuyệt bĩu môi, mang theo ý cười chuyển phương hướng, lao nhanh trên giao lộ…

Không tới vài phút sau, xe đã dừng trước cửa một cửa hàng tương đối vắng vẻ, xuống xe, Âu Dương Tuyệt không dừng lại mà đưa Như Ý lên lầu ba.

Trong lầu ba toàn là máy tập thể hình, rõ ràng là một phòng gym, Như Ý nhìn Âu Dương Tuyệt, không biết vì sao anh ta đưa cô tới đây.

“Ở đây.” Âu Dương Tuyệt đẩy một cánh cửa ra rồi đi vào.

Như Ý cũng vào theo, lúc này mới phát hiện bên trong có một hang động khác.

Sau cánh cửa là một thế giới, bên trong đặt vài cái giá, trên đó đều là các loại vật dụng quay chụp, Sony, Leica, và rất nhiều hãng khác mà Như Ý nhìn không ra nhãn hiệu.

Âu Dương Tuyệt đứng trước một cái bàn, cười nhìn Như Ý: “Đồ ở đây, cô nhìn trúng cái nào thì cứ việc mang cái đó đi.”

Như Ý vừa đi vừa nói: “Đồ ở đây đều là của anh?”

“Đúng thế, trước đây khi ở nước ngoài tương đối thích chụp ảnh, hơn nữa từng làm thám tử tư, đương nhiên tôi không có ham mê rình trộm, mục đích chỉ là vui thôi…” Âu Dương Tuyệt giải thích.

“Vậy sao?” Như Ý nói: “Nhưng đây là thứ gì?” Như Ý cầm vài tấm ảnh chụp một nam một nữ đang trên giường trên bàn lên đung đưa trước mặt Âu Dương Tuyệt.

Âu Dương Tuyệt lại một lần nữa lúng túng không nói ra lời, chỉ đành cười nói: “Một vài vật kỷ niệm thôi, không đáng thưởng thức.”

Những tấm hình này bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng đều đỏ mặt, nhưng Như Ý lại cảm thấy không có gì, cô chỉ như mỉm cười, không nói gì rồi tiếp tục tham quan.

Cô vẫn luôn hoài nghi bản thân vì sao có thể bình tĩnh và tỉnh táo như vậy, cho dù chuyện gì cũng như không có gì đặc biệt.

Một lát sau, Như Ý đã nhìn hết một lượt tất cả đồ vật, Âu Dương Tuyệt thấy cô không có động tĩnh thì cho rằng cô không hài lòng, vội hỏi: “Thế nào? Đều không hài lòng sao?”

Như Ý lắc đầu nói: “Đồ của anh thật sự quá nhiều, cũng tốt hơn đồ ở bên ngoài nhưng lại không có thứ tôi muốn…”

“Ồ?” Âu Dương Tuyệt cười: “Cô muốn thứ gì? Nói ra nghe xem.”

Như Ý nhìn Âu Dương Tuyệt, hồi lâu mới nói: “Anh có đáng tin không?”

“Cô nói xem?” Âu Dương Tuyệt hỏi ngược lại.

“Ở đây anh có giấy bút không?”

“Dùng làm gì?” Âu Dương Tuyệt hỏi nhưng tay cũng không ngừng, lấy giấy bút bên cạnh ra đưa cho cô.

Như Ý nhận lấy rồi viết linh tinh lên giấy một hàng, sau khi viết xong thì tùy ý vứt bút đi, đưa giấy tới trước mặt Âu Dương Tuyệt.

Âu Dương Tuyệt hồ nghi nhận lấy, đọc chữ bên trong xong thì giật mình!

“Camera loại nhỏ, máy phát tín hiệu làm nhiễu sóng… cô muốn làm gì?”

Như Ý chỉ nhìn Âu Dương Tuyệt mà không nói.

“Được rồi, lần này cô tìm tôi là tìm đúng người rồi đấy.” Âu Dương Tuyệt tới ngăn kéo bên cạnh rồi kéo ta một chiếc hòm vừa dày vừa nặng, phía trên phủ một lớp bụi dày, anh ta lấy miếng vải sạch lau đi, sau đó mở ra.

Như Ý tò mò đi tới.

“Camera hình cây kim, sản phẩm mới chuyên dụng của quân đội, bốn cái…” Chỉ thấy Âu Dương Tuyệt lấy ra một đống đồ lớn.

“Đồ tốt nha, anh lấy ở đâu ra đấy?” nhỏi.

“Một người bạn của tôi từng là quản lý cấp cao của quân đội, những thứ này với cậu ấy mà nói chỉ là trò trẻ con.” Âu Dương Tuyệt nói: “Tôi thật muốn biết cô cần những thứ này làm gì?”

Như Ý cầm vài camera tương đối tốt lên rồi nói: “Đợi đi rồi anh sẽ biết.”

“Bây giờ chúng ta đi đâu”? Âu Dương Tuyệt nhìn vẻ vội vàng của Như Ý thì hỏi.

“Thuê phòng…” Còn chưa nói xong, Như Ý đã cầm đồ ra ngoài.

“Thuê phòng!!” Âu Dương Tuyệt sững sờ nhìn bóng lưng Như Ý…

“Có lẽ là nghĩ nhiều rồi.” Anh ta lắc đầu rồi ra ngoài theo.

Có điều Âu Dương Tuyệt cũng không đoán sai, Như Ý thật sự muốn thuê phòng, có điều phòng cô thuê là gian phòng 2019 khách sạn Paul.

Như Ý và Âu Dương Tuyệt ngồi lên xe, rất nhanh đã có người từ khách sạn đi ra, Âu Dương Tuyệt kéo cửa sổ xe xuống, người đó nói: “Cậu chủ, đồ đều ở trong cả ạ.”

Âu Dương Tuyệt gật đầu nói: “Được, không còn chuyện của cậu nữa rồi, đi đi…”

“Vâng, cậu chủ!” Người đó cung kính rời đi.

“Xem ra sản nghiệp nhà anh cũng không nhỏ.” Như Ý nói.

“Chuyện của gia tộc đều do anh trai quản lý, tôi chỉ biết ăn uống chơi bời, có lẽ chính là phế vật trong mắt mọi người.” Âu Dương Tuyệt nghi hoặc đưa thẻ phòng trong tay cho Như Ý: “Có điều tôi rất muốn biết vì sao cô lại tới thuê phòng, hơn nữa sao cô lại biết gian phòng này? Trước đây cô từng tới sao?”

“Đừng nhiều lời, mau xuống xe, có chuyện gì thì vào phòng rồi nói.” Như Ý vừa nói vừa mở cửa xe.

“Sao cơ?” Âu Dương Tuyệt khó mà tin được hỏi: “Tôi cũng vào?”

“Nếu anh muốn ở lại xe thì tôi cũng không để ý.”

Âu Dương Tuyệt vội vàng xuống xe, theo sau Như Ý vào thang máy, rất nhanh hai người đã vào gian phòng 2019.

Âu Dương Tuyệt vừa định nói thì Như Ý đã xoay người tới trước mặt anh ta, dịu dàng nói: “Anh đi tắm trước đi…”

“Gì cơ!!!” Lòng Âu Dương Tuyệt cả kinh.

Anh ta thật sự không thể tưởng tượng được lại bị một cái bánh có nhân từ trên trời rơi trúng.

Nghi ngờ không thôi nhìn Như Ý rồi anh ta cầm lấy cổ tay trắng nõn của cô: “Rốt cuộc cô tới đây làm gì? Chuyện thuê phòng với tôi là không thể nào, cô biết cô đang khiêu chiến giới hạn của tôi không?”

“Ồ?” Như Ý bình tĩnh nói: “Không phải anh muốn phát sinh chút gì đó với tôi sao? Thế nào? Bây giờ sắp ra trận rồi lại sợ à?”

Đây là một lời khiêu khích trắng trợn, Âu Dương Tuyệt dùng đôi mắt ăn người nhìn chằm chằm Như Ý, cởi từng chiếc quần áo trên người ra rồi xoay người đi vào phòng tắm rộng lón.

Nụ cười trên mặt Như Ý biến mất, cô đi vào phòng.

Gian phòng 2019 là một phòng xa hoa, một phòng ngủ một phòng khách, một nhà vệ sinh, trang hoàng vô cùng xa hoa.

Như Ý mở túi rồi lấy hết đồ bên trong ra, tìm vài nơi thích hợp nhất để lắp đặt camera, camera kim châm, vật đúng như tên, chỉ lớn bằng một chiếc kim châm, mắt thường khó mà nhìn thấy.

Như Ý đặt hai cái ở phòng khách lớn, trong phòng lại đặt hai cái nữa, thật ra thứ quan trọng nhất không phải camera mà là máy phát tín hiệu, thứ này tương đối lớn, hơn nữa khi khởi động sẽ phát ra tín hiệu rất lớn, có lẽ sẽ bị dò ra, thứ này lại không thể cách camera quá xa, nhất định phải ở vị trí giữa bốn cái camera mới có thể phát tín hiệu rõ được.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Như Ý vẫn quyết định đặt ở gầm giường.

Như Ý vừa đặt máy phát xạ xong thì điện trong phòng đột nhiên đổ chuông.

Nghĩ cũng không nghĩ, Như Ý nhấn nút nghe.

“Xin chào…” Bên kia điện thoại là một giọng nói ngọt ngào.

“Có việc?” Như Ý lạnh lùng hỏi.

Nghe thấy câu trả lời của Như Ý, người đầu bên kia dường như dừng lại một chút mới nói: “Chào cô, cô có cần phục vụ không? Bên chúng ôi có rất nhiều đàn ông cường tráng, đảm bảo khiến cô hài lòng mới thôi, không hài lòng không lấy tiền.”

Phục vụ?!

Một số dịch vụ mà khách sạn cung cấp chẳng phải chính là chó trộm gái điếm vụng trộm sao.

Ban đầu Như Ý định lập tức cúp máy, sau đó khi nghe thấy đàn ông cường tráng thì tay do dự một chút.

Cô hỏi lại: “Bao nhiêu tiền một đêm?”

Bình luận

Truyện đang đọc