CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Đêm đến…

Màn đêm buông xuống, mọi thứ trở nên vô cùng tĩnh lặng.

Như Ý một mình nằm trên bãi cỏ cố gắng chịu đựng sự đau đớn. Trên thế gian này, cô không có gia đình, cũng không có bạn bè, còn tính về những chiến hữu cùng kề vai sát cánh chiến đấu với cô thì đều không ở bên cạnh cô.

Cô ấy một mình… âm thầm chịu đựng…

Con người ở xứ lạ giống như một lữ khách! Cho dù bây giờ cô có sống khổ sở đến mức nào cũng không có một ai biết hết. Không có ai để tâm cô từ đâu đến, cũng không có ai quan tâm cô là người như thế nào. Cho dù cô có chết đi thì thế giới này vẫn vậy, mọi người vẫn sống rất hạnh phúc, sẽ không có ai vì cô mà đau lòng, vì cô mà cảm thấy chua xót.

“Tôi thực sự sắp chết sao?”

Như Ý thều thào yếu ớt…

Luồng khí nóng dường như đốt cháy cơ thể cô, một lần nữa luồng khí ấy lại xuất phát từ đan điền rồi lan ra khắp cơ thể… đây đã là lần thứ mười rồi. Hơn nữa, luồng khí ấy mỗi lần công kích là ngày càng mạnh hơn. Bụng cô sau mỗi lần bị đả kích thì trở lực lại càng ngày càng trở nên mạnh hơn. Hai luồng khí va vào nhau rồi đối kháng với nhau, Như Ý lại phải chịu đựng sự đau đớn tột cùng ấy, nó làm cô cảm giác như người đã vở thành trăm mảnh. Ngoài đau đớn thì cô sớm đã không còn cảm giác gì nữa.

Như Ý cũng không hiểu vì sao bản thân lại phải chịu đựng nỗi đau đớn này. Cô không biết rằng sau mỗi đợt bị luồng khí nóng đả kích là công lực của cô lại trở nên mạnh hơn. Cô không biết rằng một người bình thường phải trải qua chín tầng xiềng xích mới có thể trở thành tiên, để thực hiện cũng phải mất đến 100 năm! Nhưng giờ đây trong thiên hạ người mạnh nhất là Trác tiên sinh mới vượt qua được tầng thứ 8, dừng lại ở tầng thứ 9. Cô không biết rằng, mỗi một cao thủ khi bước vào đều phải chịu nỗi đau đớn tột cùng. Có vô số những cao thủ khi bước vào tầng thứ 8 đều vì không thể chịu đựng sự đả kích mà sống dở chết dở…

Cô không biết rằng trong thiên hạ người có thể chịu đựng sự đau đớn, thành công vượt qua tầng thứ 8 chỉ có bốn người! Bốn người này là bốn vị thầy lợi hại nhất, Trác tiên sinh là một trong số đó. Như Ý không biết rằng giờ đây cô đã vượt qua được bốn bậc thầy ấy, cô đã vượt qua được tầng thứ 8, trở thành một trong những cao thủ trẻ tuổi nhất đến được tầng thứ 9. Tầng thứ 10 cũng cách cô không còn xa nữa…

Hàng ngàn năm nay chỉ có duy nhất một người vượt qua được tầng thứ 10, người đó là Trác Thiên Hành!

“Soạt!”

Âm thanh vang lên, luồng khí nóng phá vỡ lực cản của tầng thứ 9, vượt qua tầng thứ 9 thành công. Người đến được tầng thứ 10! Sau Trác Thiên Hành, thiên hạ cuối cùng cũng đã xuất hiện một cao thủ nữa.

“AAAAA…” Như Ý một lần nữa đau đớn đến mức ngất đi.

Luồng khí nóng vẫn xoay quanh cơ thể cô, sau khi chuyển động tròn một ngày lại một lần nữa quay về chỗ đan điền ở bụng chuẩn bị phát ra một luồng khí công kích mãnh liệt. Thế nhưng luồng khí nóng đã bị tiêu hao đi nhiều, hơn nữa lực ngăn cản ở tầng thứ 10 cùng với đan điền hợp lại thực sự rất khó có thể phá vỡ.

Cuối cùng, luồng khí nóng ấy hoàn toàn tan biến…

Cơ thể của Như Ý dần dần hồi lại nguyên khí.

Dười màn đêm đầy sao và trăng, gió nhẹ tĩnh mịch… Khi ngất đi, cơ thể của Như Ý giống như một từ trường lớn hút hết tất cả những sinh lực của đất trời.

Tiểu Bạch nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô ấy, nghiêng đầu bảo vệ chủ nhân.

*

“Không thể nào, tuyệt đối không thể như vậy. Lần sau không được phép ăn nói bậy bạ!” Trác Công Quý mới sớm ra đã nổi giận đùng đùng.

Trác Uyển nói: “Phụ thân, người nhìn rõ sự thật có được không? Nàng ta không phải là muội muội, không phải là con của cha! Nàng ta không phải, nàng ta chỉ là kẻ giả mạo mà thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc