PHI THIÊN

Miêu Nghị vội chối bỏ:

- Quân sứ, cái đó chỉ là ty chức nói bừa, thực sự là do Âu Dương Quang bức người quá đáng, ty chức mới không thể không phản kích.

Nhạc Thiên Ba hai mắt đột nhiên nheo lại, lạnh lùng nhìn chăm chú:

- Miêu Nghị, ngươi có biết nói dối bổn toạ sẽ có hậu quả gì không?

- Quân sứ, thật không dám dối ngài. Ta thậm chí còn không biết tên con gái Âu Dương Quang.

Miêu Nghị lập tức bộ dáng thành khẩn, hiện tại cho dù đánh chết hắn cũng không thừa nhận, dù vị nhị gia kia đích thân đến kề đao vào cổ, hắn cũng không thừa nhận. Nói mình cưỡng bức đôi tỷ muội song sinh? Chuyện này mà truyền ra là phá huỷ danh tiếng người ta, mình nhất định sẽ chết rất thảm.

Hắn thuận tay hạ một quân cờ xuống, Trường Nhạc liền đưa tay nhặt quân cờ mà vừa nãy Nhạc Thiên Ba tức giận ném xuống.

Nhạc Thiên Ba nhìn chằm chằm bàn cờ, khoé miệng giạt giật, ngay sau đó hừ lạnh nói: “Thật không?”

Miêu Nghị lập tức giơ tay lên thề

- *Ty chức thề với trời, cho tới giờ vẫn không biết con gái Âu Dương Quân sứ tên gì, ty chức cũng ở Giám bảo đại hộ mới biết cặp song sinh đó là con gái Âu Dương Quân sứ, nếu lời nào sai, ty chức chết không được tử tế!

Thấy hắn phát lời thề nặng như vậy, Nhạc Thiên Ba nhíu mày. Không biết có tin hay không, không nói gì, tập trung chú ý vào bàn cờ, thực sự thì cục diện cờ của hắn có chút không ổn, đối mặt với thủ pháp xuất thần nhập hoá của Miêu Nghị khó mà chống đỡ được.

Mà Miêu Nghị ánh mắt không biết để đi đâu, chỉ thấy đối phương hạ cờ, hắn cũng hạ một quân, trong lòng thầm kêu khổ, hối hận xanh cả ruột, chết không tử tế, sao nãy lại nói ra lời hại mình hại người vậy chứ!

Nhạc Thiên Ba dù nói lời dễ nghe, nhưng hắn không phải người ngu, lúc này Hô Duyên Thái Bảo rơi đài, vị nhị gia kia tại Thiên Ngoại Thiên là dưới một người mà trên vạn người, toàn bộ tiên quốc trừ Mục Phàm Quân cũng không có người nào có địa vị sánh được với nhị gia, muốn thu thập Miêu Nghị hắn thì đúng là có rất nhiều biện pháp a!

Nhưng trắng trợn đối phó thì không có khả năng, quy tắc chính là quy tắc, việc Hô Duyên Thái Bảo rớt đài và phá hỏng quy tắc có quan hệ rất lớn, sợ là sợ quanh co lòng vòng, nhiều khả năng người ta có thể mượn thế lực địa phương mà dọn dẹp hắn.

Miêu Nghị trong đầu có thể nói là đang kêu gào ầm ĩ.

- *Miêu chấp sự đúng là không cho bổn toạ chút mặt mũi nào!

Nhạc Thiên Ba đột nhiên tự cười một tiếng

Miêu Nghị hoàn hồn, ngạc nhiên nói:

- Ty chức sợ hãi, không biết Quân sứ sao lại nói vậy?

Nhạc Thiên Ba khoé miệng giật một cái, mắt nhìn về bàn cờ, cục diện quả là thê thảm không nỡ nhìn, thua quá thảm, hắn tự nhận bản thân cũng có tài đánh cờ, nhưng lại không có lực chống đỡ các nước đi lung tung của Miêu Nghị, đối thủ trình cao như vậy là lần đầu gặp trong đời, nước cờ xuất thuần nhập hoá, không có đầu mối gì, lúc đầu nhìn nước đi như kiểu ngu xuẩn, sau đấy mới nhận ra là tuyệt không thể tả, khiến đối thủ lạnh người.

Trường Hoan và Trường Nhạc ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị cũng mang theo kính nể, các nàng đã xem Quân sứ chơi cờ với người khác, cũng xem Quân sứ chơi cờ với Quân sứ khác, thâm chí xem cả Quân sứ với Tiên Thánh Mục Phàm Quân đánh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn thua thảm như vậy. Ở bên cạnh quan sát một lúc lâu, hai người đối với kỳ nghệ của Miêu Nghị vô cùng khâm phục, quả là quỷ dị khó lường!

- Miêu chấp sự vừa nói tiên hữu sẽ thua, bổn toạ xem như lĩnh giáo!

Nhạc Thiên Ba đứng lên nói:

- Không được rồi, bổn toạ nhận thua, không phải đối thủ của ngươi.

- …

Miêu Nghị nhìn về phía bàn cờ, hoàn toàn hết chỗ nói, Nhạc Thiên Ba đã thua, không phải thua thảm mà là rất thảm.

Hắn đã sớm biết kỳ nghệ bản thân cao nhưng lần này đã không cho Quân sứ mặt mũi rồi, làm sao có thể thắng Quân sứ được, liền đứng lên, vô cùng lo sợ chắp tay nói:

- Ty chức nhất thời không chú ý, chưa nghiêm túc, xin Quân sứ dừng bước đánh thêm một ván nữa.

Lời này nói thế nào cũng khiến Nhạc Thiên Ba nghe thấy khó chịu, hắn sớm đã biết Miêu Nghị có chút không yên lòng, có lẽ là bị chuyện của nhị gia ảnh hưởng, nên cũng không thấy kỳ lạ.

Nhưng ngươi cũng không cần phải nói ra chứ, ngươi mất tinh thần mà còn đánh như vậy, nếu có tinh thần thì còn thế nào nữa, nói lời này sao bổn toạ chịu nổi!

Nhạc Thiên Ba hiểu ý Miêu Nghị là đấu thêm một trận nữa để cho hắn thắng, nhưng nói đến trình độ này, Nhạc Thiên Ba dù da mặt dày nữa cũng không thể tiếp tục được, ngươi nói thẳng để cho ta thắng thì dù ta thắng cũng như chuyện hài!

Miêu Nghị giờ mới phản ứng, biết mình nói sai liền vội sửa lại,

- Ty chức biết Quân sứ đang có ý nhường ty chức, khẩn cầu Quân sứ…

- Được rồi!

Nhạc Thiên Ba cắt ngang, vừa bực mình vừa buồn cười nói:

- Một ván cờ mà thôi, bổn toạ còn chưa đến nỗi không chấp nhận nổi. Bàn về kỳ nghệ, tài nghệ của nhị gia Thiên Ngoại Thiên có thể nói là vô cùng cao siêu, bổn toạ nhiều lần thua nàng, hôm nào có cơ hội ngươi phải giúp bổn toạ phục thù!

- …

Miêu Nghị vẻ mặt cứng đờ, cái này quả nhiên là không đắc tội nổi, biết rõ nhị gia muốn gây phiền toái cho hắn còn cố ý đưa hắn lên, đây rõ rang là trả thù a!

Nhạc Thiên Ba vừa thấy phản ứng của hắn, biết hắn hiểu lầm mình, liền bồi thêm một câu,

- Bổn toạ là nói thật, không có ý gì khác, hôm nào có cơ hội thực sự muốn ngươi ra tay, cho nhị gia biết Thần Lộ ta không phải không có người!

- Dạ vâng!

Miêu Nghị miễn cưỡng nhận lệnh.

- Được rồi! Không còn việc gì ngươi trở về đi

Nhạc Thiên Ba phất phất tay, xoay người dẫn hai vị cô cô rời đi.

Sau khi cung tiễn Quân sứ rời đi, Miêu Nghị nhìn bàn cờ thở dài nói:

- Đúng là chơi cờ hỏng việc!

Nhưng mà nói chung cũng có được vài tin hữu dụng có thể đề phòng vị nhị gia kia.

Sau khi trở về trang viên giữa sườn núi, Miêu Nghị sai Lâm Bình Bình đi gọi Triệu Phi và Ổ Mộng Lan, chuẩn bị tới Nguyệt Hành cung tìm Trương Thiên Tiếu, xem có thể giải quyết vấn đề của Ổ Mộng Lan không.

Lâm Bình Bình vừa mới đi, Cổ Tam Chính đã tới, Miêu Nghị cười đón nói:

- Còn chưa đi sao?

Cổ Tam Chính vẫn là bộ dáng nguyên túc đó,

- Phụng mệnh sư môn tới thăm hỏi một chút, đang chuẩn bị đi thì nghe nói ngươi còn chưa đi, nên đặc biệt tới cáo từ.

- Ta cũng chuẩn bị đi đây.

Miêu Nghị nói đến đây thì dừng một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được nói thêm,

- Diệp Tâm và Đàm Lạc ở chung rồi.

Cổ Tam Chính bình tĩnh nói:

- Ta đã biết rồi, hôm qua còn đi chúc mừng bọn họ. Ta cũng báo cho bọn họ biết, sư môn hai nhà sợ là sẽ không bỏ qua cho họ, bọn họ nói đã nhờ ngươi cầu tình thay.

Miêu Nghị gật đầu thừa nhận, cái hắn quan tâm không phải là cái này, hỏi:

- Ta có thể vì bọn họ cầu tình, nếu như Diệp Tâm ở cùng ngươi, ta cũng có thể cầu tình cho ngươi, ngươi không hối hận chút nào sao?

Cổ Tam Chính hơi trầm mặc, chậm rãi nói:

- Mỗi người đều có lựa chọn của mình, nếu đã quyết định thì không hối hận! Kiếm Ly Cung từ chưởng môn đến sư phụ ta, đều nói ta là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ này, đầu tư cho ta vô số tài nguyên tu hành. Mỗi một giai đoạn tu hành, sư môn đều đem những tài liệu tốt nhất cho ta, trong khi còn rất nhiều sư huynh đệ cùng thế hệ khác vẫn còn dậm chân ở cánh giới Bạch Liên, chỉ đứng đó nhìn ta, lúc này Kiếm Ly cung còn dốc hết sức lực chế tạo tam phẩm đỉnh cấp phích lịch phi kiếm cho ta, cả môn phái đều không tiếc cái giá phải trả để nâng đỡ ta, ta sẽ không để bọn họ phải thất vọng!

Miêu Nghị lắc lắc đầu, người ta đã nói đến mức này, hắn thật sự không còn gì để nói rồi.

- Cáo từ!

Cổ Tam Chính chắp tay, dứt khoát xoay người đi, dường như không bị ảnh hưởng bởi chuyện của Diệp Tâm, bước đi vẫn trầm ổn, thân thể vẫn cao ngất như trước, nhưng Miêu Nghị chỉ nhớ tới gia hoả tự khắc chế mình tại đêm tiệc rượu ngày đó, ai cũng không từ chối, uống mãi không ngừng.

Sau khi Triệu Phi và Ổ Mộng Lan tới, Miêu Nghị lại dặn dò Lâm Bình Bình thay mặt hắn tặng lễ vật cho Hoa gia thương hồi, không nói gì khác, để Lâm Bình Bình ở chỗ này làm nhiều việc cũng tốt. Ngay sau đó liền cùng Triệu Phi, Ổ Mộng Lan rời Đô thành.

Trải qua đường dài phi hành, ba người đã đến Nguyệt Hành cung, dừng ở một ngọn núi cách Nguyệt Hành cung không xa. Về chuyện rời Nguyệt Hành cung, bản thân Ổ Mộng Lan không tiện ra mặt.

Miêu Nghị đáp xuống sơn môn nguyệt hành cung, sau khi được cho phép liền tới hậu cung của Trương Thiên Tiếu.

Trương Thiên Tiếu vẫn bộ dáng lười biếng nằm trong cung điện Thanh Thanh ăn, lư hương tràn ra từng đợt khói xanh, bốn vị nam sủng tuấn tú theo hầu ở bên.

- Ra mắt tẩu tẩu!

Miêu Nghị tiến lên hành lễ.

- Miêu chấp sự, ngươi thật có lòng, năm nay lại tới thăm bổn cung.

Trương Thiên Tiếu nằm trên tháp, cơ thể lộ ra ngoài áo, cười hi hi một tiếng, lười biếng bò dậy, phất tay áo,

- Dọn chỗ!

Một vị nam sủng lập tức dời ghế nhung đặt phía sau Miêu Nghị mời ngồi, Miêu Nghị vừa mới ngồi xuống, Trương Thiên Tiếu liền cười hỏi:

- Nghe nói Quân sứ chuyển ngươi đến dưới trướng của Đô đốc phủ lan?

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc