PHI THIÊN

- Không đi!

Trong phòng vang lên âm thanh cự tuyệt. Mị nương bước nhanh vào, thấy con gái cúi đầu ngồi bên cạnh giường, mảnh gấm vóc trong tay không ngừng bị xé thành từng mảnh.

Bà tiến lên cầm cánh tay con gái lôi dậy, tức giận nói:

- Nên nói đạo lý với con cũng đã nói rõ rồi, con còn muốn chơi đùa tùy hứng cái gì đây? Bây giờ trong lòng có khó chịu, đợi con gả đi rồi, lúc người khác hâm mộ con, lúc đó tự nhiên con sẽ hiểu mẹ muốn tốt cho con!

Quảng Mị Nhi dậm chân nói:

- Không gả! Muốn gả mẹ đi mà gả cho hắn!

Phách! Mị Nương giơ tay lên đánh một cái vào mông nàng, quát lên:

- Nói năng hồ đồ gì đó! Hắn có điểm nào không tốt, con nói xem con biết được trong những người đó có người nào tốt hơn hắn đây!

Quảng Mị Nhi khinh thường nói:

- Mẹ xem hắn hung dữ như thế, giống như hung thần ác sát, vào thành là giết người, loại người này ai mà dám gả cho hắn!

Mị Nương dở khóc dở cười, nói:

- Hắn không phải là vừa mới dẫn binh đánh trận trở về ư, trên sa trường ăn nói nhã nhặn không khác gì với việc không muốn sống nữa! Đó không gọi là hung ác, cái đó gọi là khí phách nam nhi, đợi sau này con thực sự chung sống với hắn, đương nhiên sẽ phát hiện ra điểm tốt của hắn.

- Mẹ! - Quảng Mị Nhi giữ cánh tay bà, cầu khẩn nói:

- Hắn ở trên thành ôm ấp nữ nhân kia, như vậy, con phải gả cho hắn thật còn không phải bị người khác cười nhạo đến chết ư!

Mị Nương khuyên bảo hết nước hết cái, thở dài nói:

- Đó đều không tính là gì, việc này mẹ bảo đảm với con, nhất định sẽ giải quyết tốt cho con, ai cũng không thể uy hiếp được vị trí chính thất phu nhân của con, mẹ cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa. Còn về người khác cười nhạo, vậy con cứ coi như họ đang làm chuyện hài, nam nhân của con trở về trở thành Hầu gia, thành Tinh Quân, còn nam nhân của bọn họ lại một chút chuyện cũng dựa vào gia tộc không như ý, ngay cả cho bọn họ tư cách tránh khỏi cáo mệnh cũng không có, hoặc là nam nhân của bọn họ là viên quan nhỏ dưới tay nam nhân của con còn phải xem sắc mặt của con, con nhìn lại xem là ai đang cười nhạo ai! Hơn nữa, con muốn để người ta chê cười cũng phải là người có tư cách chê cười con làm người nhà, Ngưu Hữu Đức nhất định có thể xem trọng con!

Quảng Mị Nhi hừ một tiếng, nói:

- Coi thường càng tốt, con mới không thích ý!

Vừa nghe câu này, Mị Nương thực sự nổi giận, đây là muốn cố ý phá hoại ư? Một tay kéo nàng đến trước mặt, chỉ vào mũi nàng, thanh sắc câu nệ, nói:

– Ta cảnh cáo con. Hôm nay con nhất định phải thể hiện thật tốt, nếu như con cố ý làm hỏng chuyện, trở về ta sẽ lập tức gả con cho người có thể khiến con khóc cả đời, khiến cho con hối hận cả đời!

Quảng Mị Nhi có chút ủy khuất cúi thấp đầu. Trước kia đã bị mẫu thân kể khổ và khuyên bảo cho Khuyến Thông, đến lúc thay đổi chủ ý cũng chỉ là việc đến đầu rồi mới cãi cố một chút mà thôi, đối với Miêu Nghị cũng không nói đến phản cảm, càng nhiều hơn chính là một loại cảm giác không nói rõ được, giống như có mong chờ, cũng rất khẩn trương, càng nhiều hơn là mất mặt, muốn chứng minh bản thân mình bị ép bất đắc dĩ mới phải đi phối hợp, không ngờ đến mẫu thân lại nói nặng lời như vậy.

Thấy bộ dáng này của nàng, Mị Nương bỗng nhiên tỉnh ngộ, cũng ý thức được chút gì đó, dầu sao bà cũng là nữ nhi đã gả đi, lập tức thay đổi thái độ ôn hòa, nói:

- Mị nương, nghe mẹ sẽ không sai đầu. Mẹ là người từng trải, từ một người thân phận thấp hèn đi đến ngày hôm nay, đàn ông như thế nào chưa gặp qua? Loại trừ những nguyên nhân khác không nói đến, chỉ dựa vào hắn vì cứu người có thể không tiếc phạm vào việc lớn như vậy, đây chính là người có tình có nghĩa, người chắc chắn không phá được.

- Mẹ cũng thừa nhận lúc mới bắt đầu muốn đem gả con cho hắn quả thực là có tâm tư tính toán chút lợi ích, nhưng bây giờ xem ra, một người có tình có nghĩa như vậy, gả con cho hắn mẹ cũng yên tâm rồi, từ mọi phương diện mà nói hiện nay thực sự không thể nào giúp con tìm được một nam nhân có thể thích hợp hơn hắn đâu. Mị Nhi, dựa vào thân phận của con, một bảo vật vô giá, khó có được tình lang! Chữ “Tình” này không phải là chỉ tình yêu, mà là “tình nghĩa“. Tình yêu chỉ là thứ vui thích nhất thời, khó mà có thể lâu dài, chỉ có nam nhân chân chính trọng tình nghĩa mới đáng để con giao phó cả cuộc đời! Cho dù sau này hắn cảm thấy con không còn mới mẻ nữa, cũng tuyệt đối sẽ không bạc đãi con, ai cũng không làm lung lay được địa vị vợ cả của con, mẹ là người từng trải, con có hiểu không!

Quảng Mị Nhi khóc nức lên.

Mị Nương đưa hai tay ra nâng mặt nàng lên, nhìn vào hai mắt con gái, ôn nhu nói:

- Mị Nhi, mẹ nói vậy con nghe có hiểu không?

Quảng Mị Nhi nghẹn ngào như có như không khẽ “vâng” một tiếng.

- Đúng là con gái ngoan của ta! - Mị Nương giang hai cánh tay ra ôm lây nàng vỗ vỗ vào lưng nàng giống như từ mẫu trấn an con, cuối cùng hài lòng cười một tràng dài giúp con gái lau nước mắt, rồi lại giúp nàng chỉnh lý trang sức một lần nữa, kéo y phục cho chỉnh tề, ôn tồn nhỏ nhẹ nói:

- Đừng khóc nữa, khóc đến đỏ mặt thế này thì làm sao lát nữa gặp người ta được đây? Đợi lát nữa cũng sẽ không khiến con khó xử, con không cần phải chủ động quá nhiều, chỉ cần để cho người ta nhìn ra con nguyện ý là được, Nam theo đuổi nữ cách núi non trùng điệp, nữ theo đuổi nam chỉ cách lớp vải mỏng, dựa vào sắc đẹp của Mị Nhi nhà chúng ta, có người nam nhân nào nhìn rồi mà có thể không động lòng chứ? Việc này chắc chắn có thể thành! Đợi đến lúc các con thật sự ở bên nhau, “liệt mà phối hảo yên, hảo nữ phối hảo nam” (Ngựa tốt phải dùng yên tốt, con gái đẹp phải cùng với đàn ông tốt), chính là nói hai người các con đó, cứ để cho những người đang mỉa mai kia phải đố kỵ ước ao đi. Ừ, mẹ vẫn còn đợi các con sinh cho mẹ một ngoại tôn, đến lúc đó mẹ sẽ giúp các con chăm sóc.

Quảng Mị Nhi nhất thời nín khóc, dậm chân không thuận theo nói:

- Mẹ! còn nói vậy con không đi nữa!

- Vậy là đồng ý rồi! Mị Nương vội vàng nhận thua, nói:

- Được được được, mẹ không nói nữa, con mau trang điểm lại một chút đi. Câu quản gia vì chuyện chung thân đại sự của con mà tốn không ít tâm tư rồi, đừng để ông ấy đợi lâu quá. - Bà vừa nói vừa đẩy con gái đến trước bàn trang điểm.

Nhìn mình trong gương, vừa nghĩa tới việc quay đầu sẽ phải gặp mặt người đó, mà người đó có thật sự muốn trở thành phu quân tương lai của mình, bởi vì bản thân không có cách nào cự tuyệt sự sắp đặt của gia đình, nhất thời tim đập rộn lên, trong lòng bàn tay có chút mồ hôi ướt át, không biết sau khi gặp mặt nên nói gì làm gì.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc