- Nghe nói Lào Bản Nương của các ngươi xảy ra chút chuyện?
- Trong mồm chó nhả không ra ngà voi... cả nhà ngươi đều xảy ra chuyện rồi!
Không ngừng có người tới “quan tâm”, lại không ngừng bị mắng đuổi ra ngoài.
Trong tinh không,Hắc y nhân vẫn kèm hai bên “Vân Tri Thu” chạy trốn, phía sau mấy trăm nhân mã đuổi theo không xa không gần.
“Vân Tri Thu” thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nghiến răng nghiến lợi truyền âm nói:
- Vừa rồi thật sự làm ta sợ muốn chết, có cần thiết đùa mạo hiểm như vậy không? Bắp chân ta cũng đang phát run!
Hắc y nhân u ám nói:
- Ta không sợ, ngươi sợ cái gì?
“Vâm Tri Thu”:
- Chuyện này liên quan gì tới ta! Tự nhiên kéo ta vào liều mạng, ngươi quay về nói cho Ngưu Hữu Đức, sau chuyện này đừng tới tìm ta nữa!
Hắc y nhân mặc kệ nàng không nói. “Vân Tri Thu” cúi đầu nhìn chỗ bụng máu chảy đầm đìa, y phục mặc dù bị làm phép phá rách, trên thực tế da thịt bên trong không hư hao chút nào, bất giác “xì” một tiếng.
- Thanh chủy thủ kia không tệ, thiết kế đích thực tinh xảo, lại có thể giấu diếm được nhiều ánh mắt như vậy, ta mạo hiểm giúp các ngươi chuyện lớn như vậy, quay lại có thể tặng ta cây chủy thủ kia không?
Hắc y nhân:
- Không phải đồ của ta, là đại nhân cho ta. Ngươi muốn thì tự đi tìm đại nhân.
- Hừ!
“Vân Tri Thu” khinh thường bĩu môi.
Cách đó không xa trên một tinh thể bất quy tắc, Hoàng Khiếu Thiên trốn trong một động đá tận mắt nhìn thấy hai người bay qua, rất nhanh lại nhìn thấy truy binh bay qua phía sau, nhưng chỉ nhìn một chút, sau đó lại tiếp tục thờ ơ trấn thủ chờ đợi ở chỗ này, cho đến khi Đô Thống Dậu Đinh Vực Chử Tử Sơn dẫn một đội nhân mà bay qua, hắn mới trừng mắt có động tỉnh, nhanh chóng lấy ra tinh linh, không biết liên lạc với nơi nào.
Chỗ sâu tinh không, trên một tinh cầu hoang vu không có lồng khí, không có bất kỳ sinh mạng nào, giữa sơn cốc liên miên chập chùng, Miêu Nghị mặc thường phục từ trong sơn động trên đỉnh núi từ từ đi ra.
Đại thống lĩnh Lam Hổ kỳ Mục Vũ Liên đang chờ chực bên ngoài, xoay người nhìn lại, nhanh chóng chắp tay hành lễ nói:
- Đại nhân!
Đồng dạng là một thân thường phục.
Ánh mắt nàng nhìn về hướng Miêu Nghị có chút kính sợ, nếu nói trước kia còn cái gì không phục... hôm nay nàng đã thật sự phục hắn, dám đánh vào thể diện Doanh Thiên vương, dám gây chuyện trong nghi thức rước dâu của Thiên Đế! Nghe nói Tả đốc vệ Chỉ Huy Sứ Phá Quân đại nhân còn từng tự mình ra mặt bảo vệ vị này. Khoa trương hơn chính là, hắn bị phạt nhốt vào Thái Cổ tử địa một ngàn năm, lại còn có thể còn sống sót trở về, đúng là quá ngưu bức!
Nếu đổi lại là nàng... chính là đánh chết cũng không dám nếm thử, bất cứ chuyện gì như vậy rơi xuống trên đầu nàng, nàng cũng chắc chắn phải chết.
Miêu Nghị lạnh nhạt hỏi:
- Người trở về chưa?
Mục Vũ Liên nói:
- Đã nghỉ ngơi và hồi phục một thời gian ngắn ở Thiên Nhai Cửu Hoàn tinh, sau khi nhận được mệnh lệnh của đại nhân đều gấp gáp trở về, năm vạn nhân mà không thiếu một người, đang đợi đại nhân điều khiển, không biết đại nhân có gì phân phó?
Miêu Nghị:
- Không có gì phân phó, ta muốn từ nơi này qua, cho nên kêu các ngươi tụ họp ở Cửu Hoàn tỉnh gặp mặt ta, cho các ngươi thời gian chuẩn bị lâu như vậy, chắc hắn các huynh đệ đã mua chuộc được người cần mua chuộc ở Thiên Nhai rồi chứ?
Mục Vũ Liên nói:
- Đại nhân cứ mặc sức hạ lệnh!
Miêu Nghị nói:
- Kêu mọi người chuẩn bị xuất phát trở về ngự viên thay quân.
- Vâng!
Mục Vũ Liên chắp tay lĩnh mệnh, lại thấy Miêu Nghị lấy ra tinh linh nơi tay, khóe miệng về ra nụ cười lạnh, hừ hừ nói:
- Thật là đúng dịp!
Mục Vũ Liên bất giác hỏi:
- Đại nhân, sao vậy?
- Ngươi từng nghe nói đến dâm tặc Giang Nhất Nhất rồi chứ?
Miêu Nghị hỏi.
Mục Vũ Liên sửng sốt:
- Nghe nói rồi, trước đây mấy ngày khi Thiên Nhai Cửu Hoàn tỉnh phong tỏa cổ động lùng bắt Giang Nhất Nhất, thuộc hạ cũng ở trong thành, có thể nói vô cùng náo loạn.
Miêu Nghị bày ra tinh linh trong tay:
- Nhận được tin tức, Giang Nhất Nhất kèm hai bên rồi một nữ nhân hướng chúng ta tới bên này, tựu hai người, ta suy nghĩ có muốn hay không thuận tiện cầm?
Ánh mắt Mục Vũ Liên sáng lên, cười nói:
- Đại nhân quả nhiên hồng phúc, mới ra khỏi Thái Cổ thì một phần công lao đã đưa đến trước mặt đại nhân. Giang Nhất Nhất lại từng đắc tội với không ít quan viên Thiên đình, nếu có thể bắt được, có thể nói là một công lớn!
Miêu Nghị cau mày nói:
- Nhưng chúng ta không có lệnh bắt, tự tiện đuổi bắt đào phạm trên địa bàn của người khác có phải không ổn hay không?
Mục Vũ Liên cười nói:
- Chúng ta đâu có đi đuổi bắt đào phạm, là người ta chủ động đụng vào tay chúng ta, nếu buông tha ngược lại sợ rằng sẽ chọc cho người khác chỉ trích. Đại nhân, tên dâm tặc này chuyên hạ thủ với gia quyến quan viên, lần này kèm hai bên còn không biết là gia quyến của vị quan viên nào, nếu đại nhân có thể cứu, đối phương chắc chắn sẽ cảm kích.
Miêu Nghị liếc mắt nói:
- Ý của ngươi là không có chuyện gì? Có thể làm?
Mục Vũ Liên:
- Theo lý thường là chuyện đương nhiên, có thể có chuyện gì, công lao đưa đến tay ngu sao mà không lấy.
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Cũng tốt! Nhưng vẫn phải cẩn thận thì tốt hơn. Giang Nhất Nhất có thể nhiều lần trốn thoát khỏi sự đuổi bắt của Thiên đình sợ rằng không phải người đơn giản như vậy, có thể bắt được là tốt nhất, nếu không bắt được cũng không cần thiết đuổi theo hành hạ, tránh cho nhiều chuyện, ta mới vừa hết hạn ra tù không muốn gây chuyện, dặn dò phía dưới, kêu các huynh đệ không nên bại lộ thân phận.
- Vâng!
Mục Vũ Liên lĩnh mệnh rời đi, nhưng trong lòng vẫn nói thêm một câu, ngươi nói ngươi không muốn gây chuyện? Ngươi gây chuyện còn chưa đủ sao?
Không đợi bao lâu, trong tinh không Hắc y nhân kèm hai bên một nữ nhân bay tới bên này, bên trên tinh cầu nhanh chóng bay ra ngàn nhân mà, phân tám đội chia thành bốn phương tám hướng, bay tới bên này.
Mục Vũ Liên đi theo bên cạnh Miêu Nghị chính diện nghênh đón gấp giọng nói:
- Đại nhân, phía sau bọn họ còn có nhân mà Thiên đình đuổi theo!
Bên này đã phát hiện mấy trăm người đuổi theo phía sau.
Miêu Nghị cười lạnh một tiếng:
- Nếu đã xuất thủ, công lao này người nào cướp được thì là của người, đó, nghe đại danh Giang Nhất Nhất đã lâu, hôm nay nhất định phải gặp!
Tiếng “Bùm bùm cách cách” vang lên chiến giáp, cầm trong tay Nghịch Lân thương hết tốc lực xông ra ngoài.
Mục Vũ Liên thất kinh, sợ hắn có thất thố.
Nhưng Hắc y nhân kèm hai bên người ở đối diện cũng không có dấu hiệu muốn dừng lại, mạnh mẽ xông lại.
Trong nháy mắt chạm vào nhau, cũng không ai rõ là chuyện gì xảy ra, chợt thấy Miêu Nghị kéo ra một cái gương lớn. Hắc y nhân kéo theo con tin múa kiếm vừa đỡ, bổ vào khoảng không, mặt kính như rung động, cả người bị quét vào trong kính,ngay cả con tin cũng biến mất.
Cái gương trong tay Miêu Nghị run lên, trở về hình dạng gương đông bình thường, quay đầu trở về.
Sợ hắn có thất thố Mục Vũ Liên nhanh chóng đuổi theo sửng sốt, như vậy là xong rồi?
Thời gian trôi kinh quá