Chương 30: La Trân oai phong (Hạ)
Chỉ thấy một nữ tử y phục trắng như tuyết đẹp lạnh lùng ngồi trên một thớt long câu màu đỏ sẫm hùng tráng, lưng đeo cung tên, tay cầm trường thương xà mâu, Mi Tâm có một đóa Bạch Liên nở năm cánh.
Sau lưng nàng còn có bốn tên tu sĩ cỡi long câu xếp hàng, hết thảy đều có tu vi Bạch Liên tam phẩm.
- Tần Vi Vi!
Con ngươi Diêm Tu chợt co lại, đột nhiên thất thanh nói:
- Không tốt! Chúng ta đều bị Viên Chính Côn lợi dụng!
Người hay đầu hàng đương nhiên là tinh thông đạo này, lão lập tức hiểu ra mọi người đã mắc bẫy của Viên Chính Côn.
- Nàng chính là Tần Vi Vi sao, không phải là chia binh làm hai đường chuẩn bị giáp công từ bên kia sao, vì sao lại xuất hiện ở nơi này?
Miêu Nghị cũng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi đối diện, hắn còn chưa kịp hiểu, không biết vì sao lại mắc bẫy của Viên Chính Côn.
Diêm Tu không còn kịp giải thích thêm nữa, nhanh chóng thi pháp truyền âm với La Trân, nhưng hiện trường chém giết pháp lực qua lại không ngừng, thi pháp truyền âm căn bản không có hiệu quả.
Lúc này trên đỉnh núi đối diện, Tần Vi Vi y phục trắng như tuyết giơ tay chỉ xuống chân núi, bốn tu sĩ sau lưng nàng lập tức nhanh chóng lao xuống, gia nhập chiến trường.
Bốn tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm, năm tên tu sĩ Bạch Liên nhị phẩm, chín người vây quanh sáu người Tào Định Phong điên cuồng tấn công.
Mà bên Tào Định Phong chỉ có tu vi Tào Định Phong và La Trân là Bạch Liên tam phẩm, bốn người khác đều có tu vi Bạch Liên nhị phẩm, trong nháy mắt rơi xuống hạ phong bị đè ép.
Đồng thời bọn họ cũng bị quấn lấy, không ai có thể thoát thân.
Đối thủ chọn lựa chiến pháp xảo diệu, một tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm cầm chân Tào Định Phong, ba tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm vây quanh tấn công La Trân điên cuồng, đánh cho La Trân sắc mặt trắng bệch, cơ hồ không có lực đánh trả.
Ngực Diêm Tu phập phồng dồn dập một trận, song phủ trong tay rốt cục giơ lên. Vợ mình lâm vào hiểm cảnh, tuy rằng lão luôn sáng suốt giữ thân nhưng giờ phút này không thể không bất chấp hết thảy, chạy ra liều mạng cứu viện.
Thế nhưng long câu của lão mới vừa cất vó thình lình ngưng lại, Diêm Tu trợn to hai mắt.
Miêu Nghị cũng trợn to hai mắt, Hắc Thán đạp loạn bốn vó, cũng trở nên mất bình tĩnh.
Một thanh trường thương đâm vào sau lưng La Trân, hai tay La Trân đang cầm đao múa không đỡ kịp, còn không còn kịp cúi đầu nhìn đầu thương xuyên ra trước ngực mình máu tươi đầm đìa, đã bị một tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm mau chóng đuổi tới vung trường đao lên, chặt đứt thủ cấp bà.
Thi thể không đầu vẫn phun máu ra như suối trên lưng long câu đang chạy nhanh.
Trường thương đâm thủng ngực bà hất bay thi thể, ba tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm liên thủ giết La Trân lập tức giục ngựa quay đầu lại, cùng nhau vây công Tào Định Phong.
Ánh mắt Miêu Nghị lạnh lùng nhắm chuẩn tu sĩ chém đầu La Trân, ngân thương trong tay từ từ giơ lên.
Hắc Thán ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm thi thể La Trân ngã xuống, không ngừng khịt mũi, bốn vó giẫm xuống đất liên hồi tựa hồ muốn xung phong hãm trận, tâm tình trở nên cực kỳ nóng nảy bất an, Miêu Nghị có thể cảm giác được Hắc Thán truyền tới tâm trạng điên cuồng.
Diêm Tu lại đưa tay chộp vào xúc tua nối tiếp giữa Miêu Nghị và Hắc Thán, xúc tua là nhược điểm lớn nhất của long câu, lão muốn ngăn cản Miêu Nghị xông ra mạo hiểm.
- Tại sao?
Miêu Nghị quay đầu lại nhìn chằm chằm Diêm Tu, lạnh lùng nói:
- Bọn họ giết phu nhân lão, lão không muốn báo thù sao?
Diêm Tu lộ vẻ bi phẫn nói:
- Đối phương thế lớn, chúng ta không báo được thù, xông lên chỉ có chịu chết, chỉ có giữ lại thân mình mới có hy vọng báo thù!
Lão nói không sai, nhưng... đột nhiên Tào Định Phong phát ra một tiếng rống giận:
- Viên Chính Côn!
Hiển nhiên y cũng đã ý thức được mình mắc bẫy Viên Chính Côn, bất quá đã chậm, bị bốn tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm vây công, phát hiện quá muộn cũng không kịp nói đầu hàng, đã bị chém một đao ngang hông, nửa người trên bay lên không trung rống lên một tiếng.
Còn có hai tên tu sĩ Bạch Liên nhị phẩm may mắn còn sống thấy bại cục đã định, lúc này hô to đầu hàng, xuôi tay không chống cự nhảy xuống long câu, bị người dùng đao kề cổ bó tay chịu trói.
Thắng bại đã phân, mấy tên thủ hạ Tần Vi Vi quay đầu lại nhìn về phía Diêm Tu và Miêu Nghị co rút ở một bên không dám động.
Vào lúc này trên đỉnh núi đối diện vang lên một tràng tiếng vó ngựa rầm rập, mấy trăm tên tu sĩ cỡi long câu xuất hiện ở sau lưng Tần Vi Vi, nhanh chóng bày trận thành một hàng, khí thế kinh người.
Tần Vi Vi nhanh chóng xoay người lại, chắp tay hành lễ với một tên tu sĩ mặc khôi giáp màu bạc ở giữa.
Tên tu sĩ giáp bạc này không phải ai khác, chính là sơn chủ Thiếu Thái sơn Dương Khánh, mày rậm mắt to, uy vũ bất phàm, mơ hồ lộ ra một cỗ khí phách, lạnh lẽo nhìn chăm chú vào chiến trường phía dưới.
Trên thực tế Dương Khánh gần như có duyên gặp mặt Miêu Nghị một lần, chính là lúc Hồng Trần tiên tử xuất hiện ở cổ thành, Dương Khánh thân là địa chủ nghênh đón. Chỉ bất quá khi đó Miêu Nghị ẩn thân trên cây liễu mà Dương Khánh đứng trên đầu thành, khoảng cách giữa hai người rất gần, đáng tiếc không nhìn thấy nhau.
Vừa thấy tình cảnh này, Diêm Tu vội vàng đẩy Miêu Nghị một cái, còn lão nhanh chóng ném búa đi, nhảy xuống long câu giơ cao hai tay lên nói:
- Hàng!
Đây là lần đầu hàng thứ mười một của lão!
Miêu Nghị không để ý trên đỉnh núi đối diện có bao nhiêu người tới, chẳng qua là mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm nửa thân người Tào Định Phong ngã xuống đất vẫn còn đang giật giật.
Từ khi hắn tu luyện xong rời núi tới nay, quen biết được bốn bằng hữu: Trần Phi, Tào Định Phong, La Trân và Diêm Tu. Hiện tại hai người chết ngay trước mặt mình, còn mình lại ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Lúc nhìn người khác chết vẫn không có cảm xúc quá lớn, nhưng lúc thấy bằng hữu vẫn chiếu cố mình rất nhiều chết thảm, khiến cho hắn đột nhiên cảm nhận được giới tu hành tàn khốc tới mức nào.
Nội tâm hắn đang điên cuồng tự trách mình đã làm sai, lão Nhị và lão Tam rõ ràng đang sống rất tốt, mình lại đưa chúng vào trong hiểm cảnh, sau này làm sao mình có mặt mũi gặp lại hai đôi dưỡng phụ mẫu trên trời?!
Mình hại đệ đệ muội muội, mình trơ mắt nhìn rất nhiều bằng hữu chiếu cố mình chết thảm mà không nhúc nhích!
Mình đáng chết!
Miêu Nghị xử tử hình mình trong lòng, ngân thương trong tay từ từ giơ lên, chỉ về phía mấy tên hung thủ đối diện.
- Ngươi làm gì vậy? Mau đầu hàng đi!
Diêm Tu kêu mấy tiếng, chỉ thấy Miêu Nghị không có phản ứng, sắc mặt hắn càng ngày càng dữ tợn, Mi Tâm nổi lên hư ảnh một đóa hoa sen màu trắng nở một cánh, lập tức chạy tới muốn kéo Miêu Nghị xuống.
Kết quả Miêu Nghị vung thương chỉ một cái, mũi thương sắc bén chĩa vào ngực Diêm Tu, trầm giọng nói:
- Cút ngay!
Người trên núi đều nhìn chằm chằm vào động tác thú vị của Miêu Nghị.
- Giết!
Miêu Nghị vung thương giận quát một tiếng.
Hắc Thán đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, nâng vó trước lên đá lung tung. Vó trước vừa rơi xuống đất, lập tức vọt tới trước nhanh như tia chớp.
Thời gian trôi kinh quá