PHI THIÊN

Tuyết Nhi đứng bên cạnh nhìn trò hay vừa diễn ra, bộ dáng phục tùng rũ mắt, làm như không nghe, không thấy bất kỳ điều gì, đột nhiên nghe thanh âm Vân Tri Thu bình thản cất lên:

- Đi, đưa Dương Khánh đến đây một chuyến.

Tuyết Nhi vâng lệnh rời đi, chốc lát sau đã mời Dương Khánh đến nơi.

Trước khi vào cửa, Dương Khánh nghiêng mắt nhìn thấy chén trà nhỏ nát vụn bên ngoài, hạ nhân đang dọn dẹp sạch sẽ.

- Phu nhân, không biết cho gọi ta đến đây có việc gì?

Vân Tri Thu đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị chậm rãi thưởng thức chén trà, vẻ mặt giống như không màng đến chuyện gì, nói:

- Đại nhân vừa đi một chuyến phong lưu khoái hoạt tại Túc Tinh Cung, ngươi thấy thế nào? Dương Khánh mơ hồ đoán được chén trà vỡ bên ngoài kia là đang nện ai, hắn cảm thấy hơi ê răng. Hắn làm sao nói được chuyện này thế nào? Vì thế hắn đã nói cho qua:

- Đại nhân là người hay nhớ tình cũ.

Vân Tri Thu giương mắt thoáng nhìn hắn, nói:

- Vừa về đến đây, đại nhân đã xin tha cho tiện nhân kia rồi, ngươi có biện pháp nào không?

Dương Khánh:

- Chắc hẳn phu nhân đã có chừng mực của riêng mình rồi.

Vân Tri Thu vỗ chén trả nhỏ lên bàn:

- Chỉ có một chút cô đơn lạnh lẽo đã không chịu nổi rồi sao? Dám dùng chút thủ đoạn này với ta, chừng nào mài nhẵn hết tâm tư quỷ quái kia, thì còn có thể bàn lại! Dương Khánh, thái độ của ta đã quá rõ ràng, sau này nếu không có sự cho phép của ta, nếu đại nhân còn dám gặp người đàn bà kia, ngươi bảo Tần Vi Vi xử lý sạch sẽ nàng ta, ta không muốn nhìn thấy nàng nữa, ngươi hiểu không?

- Việc này...

Vẻ mặt Dương Khánh lộ ra vài phần do dự không quyết.

Vân Tri Thu đứng lên, cười lạnh, nói:

- Làm sao thế? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn thả nàng ra sao? Nếu không, ta sẽ để nàng làm bạn với Vi Vi ở Vô Lượng Thiên nhé? Hay là ta nên nói, đợi đến khi bụng của nàng ta to lên rồi ta để Vi Vi qua chăm sóc nàng?

Những lời này vừa thốt ra, Dương Khánh vô cùng buồn nôn, hắn vừa nghe xong thì đã hiểu rõ ý của Vân Tri Thu, nếu Vân Tri Thu thả Giang Cát Thanh ra, ắt hẳn Miêu Nghị sẽ đồng ý cho Gia Cát Thanh ở lại Vô Lượng Thiên, lúc đó Vi Vi thực sự có bạn rồi đó, e rằng Vi Vi cũng không thể nào đấu lên vị chưởng môn kia, nhan sắc cũng không bằng người ta. Nếu như Gia Cát Thanh kia vì muốn thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, Miêu Nghị lại tiếp tục đi đến Túc Tinh Cung, khó mà nói trước được Gia Cát Thanh có chó cùng rứt giậu mà hoài thai “long chủng”, đến lúc đó không ai dám ra tay diệt trừ đứa con đó, ngay sau đó mẹ quý nhờ con, tạo thành một sai lầm to lớn.

Dương Khánh cười khổ nói:

- Ta đã hiểu ý của phu nhân, nhưng nếu người đàn bà kia xảy ra chuyện gì không chừng đại nhân sẽ vô cùng tức giận.

Vân Tri Thu:

- Tức giận? Tất cả đều có ta gánh chịu, đến lúc đó Vi Vi cứ nói đó là ý của ta, bảo đại nhân tìm ta là được rồi.

Dương Khánh im lặng, nếu Vi Vi tiền trảm hậu tấu, chẳng phải con gái hắn cũng bị kéo xuống nước sao? Nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài:

- Ta sẽ nói rõ với Vi Vi, nhưng ta phải nhắc nhở phu nhân trước, không bao lâu nữa, trên tiểu thế giới sẽ không còn cao thủ nào, tài nguyên tu luyện của nữ nhân kia luôn không thiếu thốt gì cả, e rằng thủ vệ Túc Tinh Cung không thể trông chừng nàng ta nổi đâu.

- Tình hình trước mắt của đại nhân thế nào, ngươi là người hiểu rõ ràng, bên ngoài đã tiềm tại nguy hiểm bộc phát, nếu bên trong không yên tĩnh bình hòa, làm sao có thể đối ngoại được? Tâm không tĩnh lặng, cho dù có người trông chừng thì sao? Nếu đã cho nàng ta cơ hội mà nàng ta không nắm bắt được thì chẳng trách được ai cả, nếu nàng dám chạy, Vi Vi hoàn toàn có thể xử lý nàng ta sạch sẽ, chuyện gì xảy ra, ta gánh chịu hết!

Vân Tri Thu cười lạnh, ánh mắt liếc xéo Dương Khánh, sau đó mở miệng nói tiếp, giọng điệu ôn hòa:

- Vi Vi trấn giữ tiểu thế giới, nếu chỉ chuyện nhỏ như thế này mà vẫn không làm xong, việc cần đảm đương trách nhiệm lại không thể hoàn thành, e rằng ta phải cân nhắc địa vị của nàng trong căn nhà này một chút!

Trong lòng Dương Khánh rùng mình, bèn chắp tay nói:

- Dương Khánh đã hiểu rõ.

Cùng lúc đó, Miêu Nghị nhẫn nhịn lửa giận trong bụng đi đến chỗ Hồng Trần, ý định muốn lần trốn tới một nơi thanh tịnh, lật qua lật lại giằng co cùng Hồng Trần đang không hiểu chuyện gì xảy ra đến chết đi sống lại.

Sau khi xong việc, thân thể Hồng Trần trần truồng ngồi dậy chuẩn bị quần áo tắm gội thay y phục, sau đó đi mất. Đến khi Miêu Nghị rời giường đi tìm nàng, phát hiện Hồng Trần đang khoanh chân ngồi tu luyện trong tĩnh thất, vẻ mặt sung sướng hân hoan lúc trước đã không còn chút gì nữa, tựa như chẳng có việc gì vừa xảy ra cả, vô dục vô cầu như cũ.

- Ngươi đang trốn tránh ta đấy à?

Miêu Nghị đi đến trước giường, thở dài:

- Hay là chán ghét ta?

Đôi mắt Hồng Trần mở ra, phăng lặng tỏa sáng, nàng nhẹ nhàng lắc đầu:

- Không có! Đại nhân vẫn còn muốn à?

Vừa nói xong, nàng đã thò tay kéo đai lưng băng lụa, quần áo chậm rãi tuột ra khỏi đầu vai, lộ ra chiêm yếm đang ôm lấy vòm ngực trắng nõn săn chắc.

- Không phải không phải!

Miêu Nhi nhanh chóng khoát tay, giúp nàng mặc lại quần áo, che đậy kín bởi vai quang lõa, có chút dở khóc dở cười, hắn vừa ăn xong nữ nhân này, không có dù chỉ một chút tình thú, thái độ của nàng tựa như ngươi đang muốn à, vậy thì cứ tự nhiên lấy đi.

- Vất vả lắm chúng ta mới gặp nhau, đừng vội vàng tu luyện như vậy, ở cạnh ta một chút.

- Được!

Hồng Trần gật nhẹ đầu, sau đó suy tư trầm ngâm một chút, rồi hỏi:

- Vậy ở cùng thế nào?

- …

Miêu Nghị á khẩu không biết phải trả lời ra sao, hắn ngồi cạnh nàng, sau đó trở mình dùng hai đùi của nàng làm gối đầu, nằm xuống, hít ngửi mùi hương cơ thể của giai nhân, im lặng thở một hơi thật dài:

- Cứ ở chung như vậy đi.

Hắn đã làm thế, Hồng Trần cũng không còn cách nào tiếp tục tu luyện, đôi tay do dự tới lui chẳng biết nên đặt ở đâu, sau đó cuối cùng quyết định đặt trên lồng ngực hắn, sau đó bị Miêu Nghị thuận tay nắm lấy vuốt ve, nàng cũng không nói thêm tiếng nào, lẳng lặng tùy ý hắn.

Sau một lúc lâu, Miêu Nghị cười nói:

- Khó có cơ hội gặp nhau, ngươi không định nói gì với ta sao?

Hồng Trần lặng lặng yên yên nói:

- Thiếp thân không biết nói gì cả, ngươi cứ nói đi.

Miêu Nghị:

- Mấy năm nay ở Đại Thế Giới, ta đã gặp rất nhiều chuyện, chắc hẳn ngươi đều đã nghe nói tới phải không?

Hồng Trần lắc đầu:

- Thiếp thân không chú ý đến chuyện này.

- …

Khóe miệng Miêu Nghị co giật vài lần, thật sao, ở bên ngoài ta liều chết liều sống kiếm tiền nuôi các ngươi, vậy mà ngươi thậm chí còn không có hứng thú chú ý đến, hắn dở khóc dở cười nói:

- Đừng nói là ngay cả thời điểm ta trở về người cũng không biết nha?

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc