PHI THIÊN

Mà Trấn Sơn Chuy vụng về có cái lợi của sự vụng về, đó chính là kích cỡ to lớn, hơn nữa còn là to lớn một cách chân tài thực liệu, không giống như Tử Mẫu Phi Kiếm mong manh như vậy. Từ Kính Tùng muốn dùng sức mạnh đánh bại thì dựa vào tu vi của hắn còn chưa đủ.

Trấn Sơn Chuy cứng đối cứng uy lực cũng đích thật là kinh người. Hai chữ 'Trấn sơn' không phải là hư danh, tuy bị Từ Kính Tùng dùng một đòn công kích đánh cho mất đi năng lực công kích, nhưng có thể dùng cứng chọi cứng một đòn công kích của Từ Kính Tùng làm cho mặt đất dưới chân y nứt toác nổ tung tóe, tung mù bụi đất, phân nửa thân thể bị vùi lún xuống mặt đất như cây đinh vậy, chỗ cụt tay được pháp lực ngăn lại miệng vết thương chợt phun ra một luồng máu tươi điên cuồng.

Vừa đúng thời cơ, một đạo xích ảnh nắm lấy cơ hội nhắm ngay phần eo xuyên qua từ phía sau lưng, kéo đến phần bụng mang được ra một vòi máu tươi. Từ Kính Tùng há miệng "Phốc!" một tiếng cũng ụa ra một ngụm máu tươi, cái này đúng là trong ngoài đều đã bị trọng thương rồi!

Người xem cuộc chiến chấn kinh, đường đường là Hồng Liên nhị phẩm Hành tẩu của Trấn Quý Điện lại bị ba gã phủ chủ đánh cho mạng chỉ còn thoi thóp!

- Kỷ Trạch! Hoàng Kế Trường!

Mắt thấy đầy trời xích ảnh không biết thiệt hay giả, Từ Kính Tùng sặc máu rống lên bi thảm.

- To gan!

Kỷ Trạch cùng Hoàng Kế Trường hưởng ứng, cùng gầm lên một tiếng giận dữ.

Không phải hai người quan tâm gì nhiều đến Từ Kính Tùng, trên thực tế hai người cũng không ngờ rằng Từ Kính Tùng lại không có thể nhẫn nhịn lửa giận động thủ ở chỗ này. Đây chính là dinh phủ của điện chủ, hai người không muốn bị cuốn vào trong đó, hơn nữa vốn tưởng rằng Từ Kính Tùng xem ra dư sức đối phó ba người này, có thể mượn tay Từ Kính Tùng thu thập hết ba người mà tự bản thân mình không cần phải gánh chịu trách nhiệm, cớ sao lại không làm chứ? Cũng là ôm tâm lý ở một bên xem náo nhiệt.

Nhưng mà kết quả giao chiến thật sự là khiến cho người khác thất kinh. Từ Kính Tùng không chiếm được tiện nghi không nói, xem ra ngay cả tính mệnh cũng khó bảo toàn.

Sự tình náo loạn đến trình độ này, nếu để cho ba người chém chết Từ Kính Tùng rồi, hai người bọn họ cũng không còn mặt mũi nào nữa.

Hai người đang định xuất thủ tương trợ, chợt thấy một đạo hắc ảnh đáp xuống từ trên trời, tiếng quát chìm của Thân Hoài Tín đồng thời vang lên:

- Dừng tay!

Ầm! Một tòa hắc tháp lập lòe bảo quang màu đỏ bành trướng bay lơ lửng trên không, trong nháy mắt rơi xuống, trực tiếp trấn Từ Kính Tùng bị khảm xướng dưới mặt đất ở phía dưới, toàn bộ quảng trường đều chấn động.

Không ngờ lại là tam phẩm pháp bảo! Trấn Quý Điện điện chủ Thân Hoài Tín vào thời khắc mấu chốt đã xuất thủ!

Quang! Một tiếng vang dội, Linh Huyễn xích chân thân đang định đánh chết Từ Kính Tùng đụng phải trên thân Thiết Tháp đen xì bắn ra hỏa tinh bắn văng trở về.

Nếu như chậm một chút xíu nữa, Từ Kính Tùng thân chịu trọng thương gần như đã không sức đánh trả tất yếu sẽ bị trảm sát.

Xích ảnh đầy trời trong nháy mắt quy về làm một, Linh Huyễn xích trở về trong tay Triệu Phi. Một tay kia chụp lấy một cái Song đầu liên chuy vận sức chờ phát động, cũng không biết là pháp bảo gì; Tư Không Vô Úy thì chụp lấy thu hồi Trấn Sơn Chuy trở về, đồng thời một cái cương quyển đã nằm ở trong tay, phía trên được khảm bảy cái linh đang, cũng không biết là bảo vật vì; Miêu Nghị thì vốn tay cầm Nghịch Lân thương đầu rồng giờ đã đổi thành Kỳ Lân đầu Nghịch Lân thương. Ba người nghe tiếng cùng quay đầu nhìn về phía Thân Hoài Tín trên nóc nhà, sát ý khó át.

Kỷ Trạch cùng Hoàng Kế Trường cũng nhìn về phía nóc nhà, mọi người phía dưới đều nhìn về phía đó.

Thân Hoài Tín thì ánh mắt quét về phía ba người Miêu Nghị. Hắn vốn muốn mượn tay Từ Kính Tùng thử một chút bản lĩnh của ba tên này rốt cuộc là bao lớn, có tư bản để lớn lối hay không. Chuẩn bị chờ Từ Kính Tùng “dọn dẹp” ba người sắp xong rồi mới ra tay ngăn trở, ai ngờ ngược lại là Từ Kính Tùng thua ở trên tay của ba người, tự bản thân mình nếu trễ một bước chậm xuất thủ, Từ Kính Tùng sợ là ngay cả mạnh cũng đều đánh mất rồi vậy.

Hắn không muốn ba người Miêu Nghị chết ở trên tay của Từ Kính Tùng, cũng cũng không muốn Từ Kính Tùng chết ở trên tay của ba người. Một là nơi này dù sao cũng là dinh phủ của hắn, náo loạn xảy ra chuyện gì mà cả hắn cũng khoanh tay đứng nhìn, thì đến lúc đó phía trên truy cứu tới thì hắn cũng có trách nhiệm; kế đó chính là muốn để cho ba người Miêu Nghị cùng ba người Từ Kính Tùng tiếp tục đấu nữa, cũng có thể nói là lợi dụng song phương kiềm chế lẫn nhau.

Tình huống rất rõ ràng, Trấn Quý Điện trừ hắn ra đã không ai dám đấu cùng ba vị Hành tẩu. Ba vị Hành tẩu ở phía trên dù sao cũng có kinh doanh chút ít quan hệ, hắn lại không tiện trắng trợn chèn ép không giảng đạo lý. Mà ngoại trừ ba vị Hành tẩu, các phủ cũng không có ai là đối thủ của ba tên này. Duy trì song phương cân bằng, hắn có thể mượn ba người Miêu Nghị làm chậm lại tốc độ tiến bộ của ba vị Hành tẩu, tránh nguy hiểm đến vị trí của mình. Thí dụ như trên địa bàn của ba tên này cũng sẽ không hiếu kính tài nguyên tu hành cho ba vị Hành tẩu nữa, trái ngược ba vị Hành tẩu cũng có thể áp chế ba người Miêu Nghị phát triển lớn mạnh. Một khi ba người Miêu Nghị không thể khống chế, hắn liền sẽ để mặc cho ba vị Hành tẩu tiến hành chèn ép đối với ba người Miêu Nghị.

Chỉ thấy Thân Hoài Tín lắc mình đáp xuống giữa quảng trường, lật tay năm ngón tay xòe ra, Thiết Tháp trấn trên mặt đất nhanh chóng bay lên, rút nhỏ thành một thứ giống như một cây giản vậy, nhoáng lên một cái biến mất, chui vào trong trữ vật trạc của hắn.

Miêu Nghị nhủ thầm trong lòng, không ngờ lại là tam phẩm pháp bảo có thể biến hóa, so sánh với bảo giản của Yêu Nhược Tiên còn tốt hơn, không hổ là người trấn giữ nhiều năm ở Trấn Quý Điện, hưởng Hương hỏa nguyện lực nhẫn nhịn tu cho tới Hồng Liên thất phẩm, đích xác là có chút ít tích lũy.

Thân Hoài Tín hơi vung tay lên, hai gã chấp sự vọt đến bên cạnh Từ Kính Tùng nửa thân mình còn ngập trong mặt đất, thi pháp giúp đỡ đưa hắn đi ra.

Sắc mặt của Từ Kính Tùng đã trắng nhợt, tỏ ra cực kỳ yếu ớt, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía ba người Miêu Nghị lại tràn đầy oán hận, không chết đã là may mắn lắm rồi.

Trạng huống này khiến cho các đại phủ chủ chấn kinh không thôi. Hồng Liên nhị phẩm tu sĩ a! Lại bị đánh thành như vậy, ba vị đó thật đúng là đủ mạnh, không hổ là Tinh Túc Hải Kham Loạn hội đánh ra, cầm trên tay pháp bảo không hề biết là gì, pháp bảo không khỏi cũng hơn quá nhiều, quả nhiên là có tư cách để phách lối.

Thật ra ba người Miêu Nghị cũng hiểu rõ trong lòng, có thể đánh Từ Kính Tùng thành như vậy, thuần túy là dựa vào pháp bảo cứng rắn đập ra, hơn nữa còn là liên thủ cứng rắn đập, nếu như chọi về thực lực, ba người ngay cả Từ Kính Tùng ngoắc một cái cũng không đỡ nổi.

- Dám động thủ trong dinh phủ của bổn tọa, xem ra các ngươi không để bổn điện chủ ở trong mắt rồi a!

Thân Hoài Tín đột nhiên quát:

- Kỷ Trạch, Hoàng Kế Trường! Là ai ra tay trước?

Hai người nhìn nhau không nói nên lời, có lòng giúp Từ Kính Tùng, nhưng bó tay một cái là ở trước mắt bao người, lại dưới mí mắt của điện chủ, lời nói láo này không thể buông ra được.

Hai người có thái độ như vậy đã không cần phải nói nhiều nữa rồi. Thân Hoài Tín chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Từ Kính Tùng thần thái yếu ớt:

- Từ Kính Tùng, nễ tình ngươi hiệu lực nhiều năm cho Trấn Quý Điện, tạm thời bỏ qua cho ngươi lần này, tốt nhất không được có lần sau nữa, nếu không đừng trách bổn tọa không khách khí! Đi xuống dưỡng thương đi!

- Từ Kính Tùng biết tội, cảm tạ điện chủ khai ân!

Được hai người giúp đỡ, Từ Kính Tùng cúi đầu một chút cám ơn, ngay sau đó bị hai gã chấp sự nhanh chóng khiêng đi, chẳng qua là cái quay đầu lại nhìn về phía ba người Miêu Nghị đó có ánh mắt giống như hận không thể xé tươi bọn họ vậy.

Miêu Nghị trong lòng thầm nói tiếng đáng tiếc, lần này là kết lấy tử thù rồi, lần sau sợ là không cơ hội tốt như vậy nữa, Thân đại điện chủ thật đúng là biết chọn thời gian xuất thủ, một món nhị phẩm Pháp bảo đỉnh cấp của tự bản thân mình đã bị phá hủy vô ích rồi, nhưng mà cũng không phải là không có thu hoạch, dùng một món pháp bảo đổi một cánh tay của Từ Kính Tùng, Từ Kính Tùng nếu muốn hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu, không bỏ ra số tiền lớn e rằng là không thể nào rồi vậy.

Thân Hoài Tín nhìn về phía ba người, phất tay chỉ nhiều chỗ lồi lõm trên quảng trường do bị đánh đấu ảnh hưởng sinh ra.

Tuy rằng chuyện này là do Từ Kính Tùng sai trước, nhưng trách nhiệm bồi thường tổn thất lại rơi vào trên đầu ba người, hơn nữa rất đắt, ai kêu ba người bọn hắn có tiền, có cơ hội làm thịt hợp lý ai lại bỏ qua chứ...

Trên núi đánh nhau gây động tĩnh lớn như vậy tự nhiên là kinh động đến toàn bộ người vây xem của Trấn Quý Điện. Tuy họ không dám chạy lên núi xem, nhưng mà tụ ở chân núi tìm kiếm rốt cuộc là cái gì thì là chuyện không thể nào tránh khỏi rồi vậy.

Hai gã chấp sự khiêng Từ Kính Tùng thê thảm bất kham xuống núi, mọi người đã thất kinh, có thể gây tổn thương cho người có tu vi Hồng Liên nhị phẩm thành như vậy ngoại trừ điện chủ còn có thể là ai?

Trước đây nghe được trong lúc đánh nhau có tiếng quát của Từ Kính Tùng cùng Tư Không Vô Úy, không ít người liền suy đoán có khi nào đánh cùng ba vị của ba phủ đó không, đều nghĩ Từ Kính Tùng đây là muốn mượn việc công để báo tư thù rồi, Tam phủ phải xui xẻo rồi vậy.

Tùy tùng do ba người Miêu Nghị mang đến trực ở dưới chân núi không khỏi lo lắng đề phòng, kết quả khi nhìn thấy Từ Kính Tùng bị khiêng xuống núi như vậy, có thể nói kinh nghi bất định, ba vị phủ chủ đó sẽ bị thương thành dạng như thế nào rồi?

Chỉ thấy các phủ phủ chủ lục tục đi xuống từ trên núi. Ba người Miêu Nghị đi phía sau gương mặt bình tĩnh, xem ra dường như không sao, mọi người đều ngạc nhiên. Từ hành tẩu mà còn bị thương thành như vậy rồi, nhưng ba cái tên này... Rốt cuộc trong cung xảy ra chuyện gì?

- Đại nhân! Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Mộc Thái Lai tiến lên trước cất tiếng hỏi.

- Trở về!

Miêu Nghị quát một tiếng, không trả lời.

Ba người mang tùy tùng tức khắc ly khai Trấn Quý Điện, không dừng lại bất kỳ nơi đâu, dọc theo đường đi đều trầm mặc ít nói, đây không phải là kết quả mà ba người muốn nhìn thấy.

Lúc ban đầu ba người định ra kế hoạch là 'Đấu mà không phá' cùng ba vị Hành tẩu, như vậy có thể tối đại hóa lợi ích của mình, nếu có thể tránh miễn ba đại Hành tẩu can thiệp quá phần đối với bọn họ, lại có thể cẩn thận duy trì cục diện.

Ba người dù thế nào cũng không thể ngờ rằng Từ Kính Tùng lại sẽ ở loại trường hợp đó bất ngờ ra tay, xem ra thật đúng là không bị người phía dưới kích thích qua như vậy như vậy, một chút rối loạn tiết tấu của ba người.

Sự tình náo loạn thành như vậy rất không ổn, một khi chờ đến khi Từ Kính Tùng khôi phục lại rồi, đến lúc đó sự trả thù chỉ sợ sẽ là không đi gây sự cũng phải động thủ cùng ngươi rồi, chứ không phải đấu đi đấu lại cho vui. Điều đáng hận chính là không thể thừa dịp Từ Kính Tùng quá đáng trước rồi thừa dịp làm thịt kẻ này, như vậy mới tuyệt hậu hoạn!

Ba người cảm nhận được thời gian cấp bách, trên đường mỗi người đi một ngả, chia nhau trở về phủ của mình. Sau đó, Miêu Nghị dặn dò trên dưới một phen, quay đầu lại đi tìm Yêu Nhược Tiên nghiêm túc nói chuyện lần, ngay sau đó tức khắc bế quan tu luyện.

Trấn Quý Điện đã xảy ra chuyện lớn như vậy, giấy không gói được lửa, huống chi còn có nhiều người chính mắt nhìn thấy như vậy, tin tức truyền ra đã không chỉ là chấn động toàn bộ Trấn Quý Điện, mà là chấn động toàn bộ nội cảnh của Thủy Hành cung. Ba Thanh Liên tu sĩ không ngờ lại có thể liên thủ đánh bại một vị Hồng Liên nhị phẩm tu sĩ!

Các phủ trong nội cảnh Trấn Quý Điện có thể nói là càng sợ hãi Tam phủ. Mà tu sĩ phía dưới của Tam phủ lại có cảm giác vinh hạnh, không ngờ rằng phủ chủ của mình lợi hại như vậy.

Người kinh hãi nhất không ai ngoài Diêm Tu và Trần Phi, thật không ngờ rằng cái gã Miêu Nghị năm đó đã trưởng thành đến trình độ như hiện giờ!

Họ lại không biết ba người Miêu Nghị căn bản cũng không muốn phần uy danh không tương xứng cùng cùng thực lực này. Từ Kính Tùng thật ra thì vẫn là thua do tự bản thân mình không có kinh nghiệm chiến đấu gì, chỉ có tu vi cao như vậy mà thôi! Ba người đột nhiên có loại cảm giác người sợ nổi danh heo sợ mập, bởi vì tin tức này truyền đi càng mạnh mẽ, thì Từ Kính Tùng lại càng mất thể diện, và sẽ càng không tiếc dốc hết sức trả lại món nợ bị mất mặt!

Đô thành 'Xuân hoa lâu', một đám các điện chủ đi cùng cung chủ áp tải tuế chước, không tránh khỏi sẽ có không ít người tụ họp chuyện trò một chút.

- Hoắc huynh! Người anh em kết nghĩa của huynh dưới dưới tay ta phải nói là uy mãnh quá tay! Ngay cả Hành tẩu dưới tay ta có tu vi Hồng Liên nhị phẩm cũng đều thua ở trên tay của hắn, thiếu chút nữa còn bị hắn giết chết!

Thân Hoài Tín chủ động chạm cốc nói chuyện với Hoắc Lăng Tiêu.

-...

Hoắc Lăng Tiêu dường như mới nghĩ tới là bản thân mình còn có người huynh đệ kết nghĩa cống hiến dưới tay người ta, tự nhiên là không khỏi buột miệng hỏi:

- Tình huống thế nào?

Cách đó không xa, Ổ Mộng Lan nghe thế con mắt liền sáng lên, cũng từ từ đi lại, nghe qua lời thuật lại đại khái của Thân Hoài Tín... (...)

---------------

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc