PHI THIÊN

Dương Khánh: Nói thật thì lúc trước ta muốn đại nhân sắp xếp một cuộc ám sát thế này, nhưng phái tu sĩ Kim Liên đi ám sát đại nhân thì như đùa. Uy danh đại nhân tung hoành trong trăm vạn đại quân không đùa được, bên cạnh có nhiều người bảo vệ, trừ phi sắp đặt tu sĩ Thải Liên cao cấp hơn. Nhưng không tu sĩ Thải Liên nào đồng ý làm chuyện như vậy, nếu bị điều tra ra thì không ổn. Tu sĩ Kim Liên thì chúng ta có thể sắp xếp người phe mình, dù sao có thể rất nhanh chuyển người về tiểu thế giới, nhưng bảo tu sĩ Kim Liên ám sát đại nhân là không hiện thực. Giờ thì tốt rồi, không ngờ có kẻ giúp đại nhân bổ sung vào.

Miêu Nghị hỏi: Lấy việc này ra làm cái cớ gì?

Dương Khánh: Dù là trần gian hay trên chín tầng trời thì từ xưa đế vương đa nghi. Đại nhân không cần vẽ vời gì hết, không cần biết có phải quyền quý Thiên Đình làm không, Thiên Đế sẽ là người đầu tiên nghi ngờ quyền quý Thiên Đình. Dù sao trước đó đã có tiền án, không nghi ngờ không được, bên dưới có người công khai khiêu chiến quyền uy của Thiên Đế. Nếu là một đám người thì khó khăn, nếu là một người thì Thiên Đế sẽ giết gà dọa khỉ, khi điều tra ra được Thiên Đế tuyệt đối không buông tha. Việc này làm lớn, ai nhảy ra gây sự với đại nhân đều sẽ bị Thiên Đế nghi ngờ. Cái gọi là gần vua như gần cọp, không chứng minh được sự trong sạch của mình thì không ai chịu nổi bị Thiên Đế nghi ngờ. Đại nhân tạm thời không cần lo hậu quả hôm nay huyết tẩy Thiên Nhai, nhưng có một điều đại nhân phải cẩn thận, nghe Vi Vi nói đại nhân lấy được trữ vật thủ trạc trên người thích khách?

Miêu Nghị trả lời: Đúng rồi.

Dương Khánh: Hy vọng thích khách không mang theo thứ gì dính líu đến thân phận bàn tay đen sau màn. Nếu thật sự là quyền quý Thiên Đình làm không chừng có người không tiếc mọi giá trừ khử đại nhân để hủy vật chứng. Nên đại nhân tuyệt đối đừng cho người ta có cơ hội xuống tay, phải đợi đến khi Thiên Đình phái người điều tra. Chắc người Thiên Đình rất nhanh sẽ đến. Còn một khả năng nữa là nếu bàn tay đen sau màn không có cơ hội xuống tay có thể sẽ ra mặt đàm phán với đại nhân, đại nhân hãy chuẩn bị tâm lý, không thể giao vật chứng cho đối phương, không có điểm yếu thì đại nhân sẽ nguy hiểm, nhưng có thể thích hợp giành chút lợi.

Miêu Nghị: Ngươi cũng nghi ngờ là quyền quý Thiên Đình làm?

Dương Khánh: Ty chức không thể xác nhận là ai làm, ty chức ở tiểu thế giới nên không rõ tình huống đại nhân giao tiếp, không thể phán đoán được, ty chức chỉ nhắc đại nhân chuẩn bị trước vậy thôi. Ngoài ra việc này qua đi e rằng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của đại nhân, đại nhân huyết tẩy Thiên Nhai gây hại đến ích lợi của quyền quý, một Thiên Nguyên tinh bình thường còn được, nếu đại nhân thăng chức Tổng Trấn Thiên Nhai thì dính líu ích lợi càng lớn hơn nữa. Đại nhân luôn làm chuyện này e rằng không ai muốn thấy đại nhân thăng chức, dù là Thiên Hậu cũng sẽ phải suy xét cho ích lợi của Hạ Hầu gia tộc. Đại nhân muốn lên chức bình thường e rằng hy vọng xa vời.

Không cần Dương Khánh nhắc nhở Miêu Nghị cũng biết, trước khi hắn quyết định làm việc này thì đã không trông chờ vào có thể lên chức bình thường. Miêu Nghị luôn không suy nghĩ quá xa xôi, dù là khi nào hắn luôn quan tâm chuyện trước mắt, lo xa làm gì. Nếu cứ lo này lo kia như Dương Khánh thì khỏi làm việc gì nữa, chuyện trước mắt không lo xong còn lo gì đến việc vè sau? Nếu Miêu Nghị hạ gục đám thương hội đánh lén sau lưng trước, chuyện về sau thì đi một bước xem một bước rồi sẽ có cơ hội.

Hai người kết thúc liên lạc, Miêu Nghị ngâm mình trong nước xếp các tinh linh bên bờ, đều là đồ trên người thích khách, không biết trong đó có tinh linh liên lạc với bàn tay đen sau màn không. Miêu Nghị đang suy nghĩ có nên đưa Dương Khánh tới đại thế giới không, có tên này theo bên cạnh dường như có ích nhiều.

Địa lao Thủ Thành cung. Chu Nhiên, Ô Hàn Sơn, Ngọc Hư Chân Nhân, Hoàng Phủ Quân Nhu, mỗi người bị nhốt một gian riêng. Hoàn cảnh địa lao dĩ nhiên không sạch sẽ được, thật ra bị nhốt trong địa lao Thủ Thành cung xem như vinh hạnh, người bình thường bị nhốt vào địa lao trong bốn thành là xong, không có tư cách bị nhốt ở đây.

Hoàng Phủ Quân Nhu nhốt cách xa người khác, nàng ở tận nhà tù trong cùng. Hoàng Phủ Quân Nhu ngồi xổm trong góc, hai tay ôm chân, biểu tình buồn bã, tiều tụy hiếm thấy, mắt thẫn thờ. Miệng Hoàng Phủ Quân Nhu còn dính mỡ đùi gà từng bị Miêu Nghị nhét vào mồm, ai từng thấy Hoàng Phủ đại mỹ nhân bình thường rực rỡ giờ ra nông nỗi này? Có nam nhân nào không kinh diễm xem nàng như nữ thần? Khi ra đường Hoàng Phủ Quân Nhu toàn ngồi trong kiệu, sợ khiến nhiều người chú ý, thêm ong bướm dây dưa.

Lòng ta hướng trăng bất đắc dĩ trăng sáng chiếu mương câu. Hoàng Phủ Quân Nhu thật sự bị Miêu Nghị làm nát tim, hắn lợi dụng niềm tin của nàng triệt để. Nói câu khó nghe là Miêu Nghị không để ý sự chết sống của Hoàng Phủ Quân Nhu, nàng nói ra lời dụ đám người thương hội mời tiệc ngay trước mắt bao người, hại đám người thương hội trúng bẫy đầu rơi xuống đất, hỏi sao nàng chịu nổi? Sau này nàng làm sao ra ngoài gặp người?

Két két két két két!

Cửa tù mở, Bảo Liên đưa ra thủ dụ của đại thống lĩnh rồi đi vào địa lao.

Chu Nhiên, Ô Hàn Sơn, Ngọc Hư Chân Nhân nghe tiếng liền chạy tới gần song sắt nhìn ra hành lang. Hoàng Phủ Quân Nhu không nhúc nhích, nàng ngồi thẫn thờ như không nghe thấy gì.

Bảo Liên bỏ qua ánh mắt đầy hy vọng của Chu Nhiên, Ô Hàn Sơn, nàng đến trước cửa Ngọc Hư Chân Nhân bị nhốt, phất tay ra hiệu. Ngục tốt liền tiến lên mở cửa tù ra.

Ngọc Hư Chân Nhân ra khỏi cửa tù, nghi hoặc hỏi Bảo Liên:

- Đây là...?

Bảo Liên trả lời:

- Bảo Liên cầu tình với đại thống lĩnh nên đại thống lĩnh đồng ý thả sư thúc tổ rời đi. Nhưng bây giờ chưa thể giải cấm chế trên người sư thúc tổ, đệ tử đã thông báo các sư huynh ở bên ngoài nghênh tiếp. Sư thúc tổ ra ngoài rồi tự giải cấm chế cũng không muộn.

Ngọc Hư Chân Nhân khẽ kêu:

- À.

Ngọc Hư Chân Nhân thầm hiểu đại thống lĩnh nghĩ tình xưa, cộng thêm gã chỉ làm nền trong thương hội, chưa làm việc gì xin lỗi Ngưu đại thống lĩnh, không thì tình hình nhiều cái đầu rớt xuống đất như thế không phải Bảo Liên xin một câu là được bỏ qua. Ngọc Hư Chân Nhân gật đầu rời đi.

Thấy Bảo Liên lướt qua hàng rào, Chu Nhiên vội hét lên:

- Bảo Liên cô nương, không biết đại thống lĩnh muốn xử lý chúng ta thế nào?

Bảo Liên lắc đầu.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc