PHI THIÊN

Hắn dùng loại ngôn ngữ khi đọc mâm tròn lúc trước, Miêu Nghị nghe không hiểu, chỉ có Thánh nữ Mộc Na có chút hoảng sợ nhìn qua Mộc Sâm trưởng lão.

Lão gia hỏa này nói thầm gì vậy? Miêu Nghị nhìn Mộc Sâm, ánh mắt lại nhanh chóng tập trung lên gương đồng. Chỉ thấy trên mặt kính nổi lên lưu quang tràn ngập màu sắc, lúc này đã thu liễm lại. Trên mặt kính hóa thành mấy hàng chữ: Ở giữa ba ngọn núi, trên không sáu ngàn trượng, khi nhật nguyệt cùng sáng nhìn xuống. Bộ chữ địa trong Đại Ma Vô Song quyết.

Hai mươi bảy chữ này vừa mới hiện khiến cho Miêu Nghị khiếp sợ. Nếu như hắn không nhìn nhầm hoặc không hiểu sai, thứ đồ chơi này không ngờ lại chỉ điểm chuẩn xác địa điểm của bộ chữ Địa trong Đại Ma Vô Song quyết.

Trong nháy mắt này dường như hắn đã hiểu rõ cái gì đó. Tàng bảo đồ rơi vào trong tay Thiên hành cung cũng không phải là giả. Nhưng mà địa điểm được chỉ dẫn cũng không phải trực chỉ bảo tàng mà là chỉ tới Tinh Linh bộ tộc. Là chỉ dẫn người ta tới Tinh Linh bộ tộc khảo nghiệm, như vậy mới có thể tìm được địa điểm của bảo tàng chính thức.

Cũng có thể nói là, chỉ có nhân tài tu luyện Tinh Hỏa quyết mới có thể hòan thành khảo nghiệm điền chữ trên mâm tròn kia. Tiếp theo mới có thể thu lấy gương đồng này. Lại chỉ có nhân tài tu luyện Tinh Hỏa quyết mới có thể nhìn thấy địa điểm cất chứa bảo tàng trên gương đồng.

Nếu như lời gương đồng nói là thực, như vậy tất cả dường như cũng chỉ rõ một điểm, phần bảo tàng chữ địa trong Đại Ma Vô Song quyết này quả thực chỉ có nhân tài tu luyện Tinh Hỏa quyết mới có thể thu được. Những người khác cho dù đạt được tàng bảo đồ cũng vô dụng. Dù là biết rõ mười sáu chữ đầu trong Tinh Hỏa quyết cũng vô dụng. Bảo tàng này bố trí vô số cửa trùng trùng điệp điệp chỉ vì chuẩn bị cho một loại người, đó là người tu luyện Tinh Hỏa quyết.

Trong lòng Miêu Nghị rung động không thôi, khó có thể dùng lời để diễn tả được. Hắn không biết trên đời này người tu luyện Tinh Hỏa quyết có phải chỉ có một mình hắn hay không. Không đúng, có lẽ không chỉ có một mình hắn, còn có vị lão Bạch gọi là đại tiên kia. Chẳng lẽ vị đại tiên kia mới thực sự là người thu hoạch vật này? Hoặc là nói Tinh Hỏa quyết có liên quan tới nơi này, chẳng lẽ là vật do vị đại tiên kia lưu lại?

Trong đầu hắn lúc này có vô số suy nghĩ hiện lên, đồng thời hắn cũng suy nghĩ thông suốt một ít chuyện. Lão Bạch đối với Vạn trượng hồng trần có hiểu biết nhất định. Thí dụ như Minh Đường Lang lấy trứng, còn có pho trượng phi thiên trong Vạn trượng hồng trần không khác gì trên tàng bảo đồ này. Chẳng lẽ vị đại tiên trong miệng lão Bạch gọi lại là vị đại ma đầu năm đó bị mười vạn thiên binh thiên tướng đuổi giết?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Cho dù trong lòng có chút nghi ngờ, tóm lại, hắn có thể khẳng định một điểm. Hắn tuyệt đối không phải là người mà Tinh linh bộ tộc này đợi. Hắn đối với chuyện này không biết rõ một chút nào, không biết rõ một chút tình hình nào.

Nhưng mà mặc kệ, đồ vật rơi vào trong tay mình mới là quan trọng nhất. Trong lòng Miêu Nghị cuồng hỉ, thu hồi hỏa diễm vô hình. Quang mang trên gương đồng bị thu vào, chữ bên trên triệt để biến mất. Gương đồng thu lại, bí mật này vào trong tay hắn, hắn cũng không định để cho nó rơi vào trong tay người khác, cũng không có ý định để cho hai người ở phía đối diện biết rõ.

Sửa sang lại mạch suy nghĩ, bình phục tâm tình kích động, Miêu Nghị hỏi:

- Trưởng lão, là ai lưu lại thứ này cho các ngươi?

Hắn rất ngạc nhiên, rốt cuộc là ai bố trí từng khảo nghiệm trùng trùng điệp điệp này.

Mộc Sâm trưởng lão nói:

- Chúng ta chỉ tuân thủ lời thề trông coi chìa khóa mà thôi. Hôm nay chúng ta đã thực hiện hứa hẹn, đem chìa khóa giao vào trong tay người nên giao. Ngươi đã tìm được chìa khóa, nhất định sẽ tìm được đáp án.

Thấy hắn không muốn nhiều lời, tu vi người ta còn ở đó, Miêu Nghị biết rõ mình cưỡng ép cũng không hỏi ra được cái gì. Hắn cũng không dây dưa vấn đề này nữa. Dù sao thứ kia đã rơi vào trong tay hắn, những chuyện khác không có liên quan gì tới hắn nữa. Bước tiếp theo là dựa theo chỉ dẫn trong gương đồng nghĩ biện pháp thu được bộ chữ địa trong Đại Ma Vô Song quyết.

- Trưởng lão có phân phó gì khác nữa không?

Miêu Nghị lại hỏi lại, không có biện pháp, hắn muốn đi về suy nghĩ biện pháp lấy đồ tới tay. Không phải hắn tới nơi này để dạo chơi.

Mộc Sâm trưởng lão đáp:

- Phân phó thì không dám, chỉ hi vọng ngươi không nên quên hứa hẹn của ngươi với chúng ta.

Nói tới hứa hẹn, Miêu Nghị rất là im lặng. Hắn xác định việc này không có liên quan gì với mình, hắn nào biết được người chính thức phải tiếp nhận khảo hạch đã hứa hẹn cái gì, hắn không khỏi hỏi:

- Hứa hẹn gì vậy?

Kết quả Mộc Sâm lại lảng tránh:

- Chìa khóa trong tay ngươi, ngươi sẽ tìm được đáp án.

Dứt lời hắn lại gõ trượng xuống mặt đất, miệng hốc cây phong bế kia lại nhúc nhích, mở ra.

Mà lúc này Minh Chiếu đã tìm Mộc Lâm Lang nói nhăng nói cuội một hồi, rốt cuộc cuối cùng cũng quanh co lòng vòng hỏi:

- Trước đó Mộc Sâm trưởng lão nói những lời kia ta nghe không hiểu một chữ nào. Không biết trưởng lão niệm cái gì vậy? Tại sao các ngươi lại kích động như thế?

Mộc Lâm Lang nâng chén với hắn, cười nói:

- Không phải là ngôn ngữ thống nhất của phiến tinh không này. Thứ trưởng lão nói là ngôn ngữ cổ xưa, tương truyền trong Tinh linh tộc chúng ta. Nói chúng ta tìm được khách nhân tôn quý nhất, thần may mắn sẽ ban cho chúng ta thức ăn ngon, tương lai yên bình.

Minh Chiếu ngạc nhiên:

- Như vậy đã khiến cho các ngươi kích động, vui mừng như vậy sao?

Mộc Lâm Lang vui vẻ nói:

- Đương nhiên, ngươi biết rồi đó, Tinh Linh tộc chúng ta không thích cách sống như các ngươi, chỉ hy vọng có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với thiên nhiên. Vĩnh viên sinh hoạt yên bình như vậy trong rừng rậm. Rừng rậm ban cho chúng ta tất cả những thứ cần thiết trong sinh hoạt. Điều này chẳng lẽ không đáng chúc mừng sao?

Minh Chiếu im lặng, hắn cũng hiểu rõ quan điểm của song phương không có cách nào dung hợp, nhìn bộ dáng đối phương không giống như gạt người, mà Tinh Linh tộc không có thói quen lừa gạt cho nên hắn đã tin tám phần.

Đúng lúc này Miêu Nghị từ trên cây đại thụ đi xuống.. Đi tới nơi, tiếp tục gia nhập với mọi người. Hắn phát hiện ra ánh mắt mọi người nhìn hắn là lạ, hắn cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng.

Mộc Sâm trưởng lão và Thánh nữ Mộc Na mãi tới khi bữa tiệc chấm dứt cũng không có xuất hiện lần nữa.

Sau khi trở về chỗ nghỉ ngơi, khỏi cần nói, Minh Chiếu là người đầu tiên hỏi Miêu Nghị:

- Cư sĩ, ngươi điền chữ gì bên trên mâm tròn mà thông qua khảo nghiệm vậy?

Miêu Nghị biết rõ bọn họ muốn hỏi tới thứ này, nhưng mà chân tướng nào có thể thông báo. Các ngươi đề phòng lão tử, chẳng khác gì không tín nhiệm lão tử. Lão tử há không thể đề phòng các ngươi một chút chứ? Hắn vò đầu nói:

- Ta căn bản không muốn thông qua khảo nghiệm gì đó, sau khi bị các ngươi ép, trong lòng trái lo phải nghĩ, tùy tiện điền tám chữ lên. Ai ngờ mơ mơ hồ hồ thông qua khảo nghiệm. Không có biện pháp, xem ra ta trời sinh chính là khách nhân tôn quý.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc