Xem ra tên kia thật đúng là ngay cả thị nữ của mình cũng không chạm qua, thật là kỳ quái… La Song Phi cười thầm trong lòng, đã đạt được mục đích bèn tằng hắng một cái khoát tay nói:
- Các nàng hãy làm việc của mình đi, ta ra ngoài đi dạo một chút.
Tên này tâm trạng vui thích chắp tay sau lưng huýt sáo rời đi, còn lại hai tên thị nữ thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại ngây người ở trong phòng.
Nếu để cho Miêu Nghị biết tên này đã làm gì, chắc chắn sẽ bóp chết y. Chơi người ta không sao, đây là làm nhục tới danh dự.
Sau khi màn đêm buông xuống, Miêu Nghị từ chỗ Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm trở về. Lúc trước chơi Hồng Trường Hải một vố, hiện tại cũng phải trấn an hai tên đệ tử của lão, không thể nào làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, thuận tiện quan sát thái độ của hai người một chút.
Lát sau, Miêu Nghị bôn ba vất vả rốt cục bắt đầu tắm rửa, hai nàng ứng tiếng phụng bồi vào trong tĩnh thất.
Da thịt Thiên nhi và Tuyết nhi đã khôi phục lại màu trắng như tuyết trước đây, hai thân thể tuyệt đẹp phụng bồi xuống hồ tắm, làm Miêu Nghị ghé mắt nhìn không dứt, lại không hề phát hiện ra thỉnh thoảng ánh mắt hai nàng liếc nhìn về phía hạ thể của hắn lộ vẻ quái dị.
Khi hai nàng chạm đến thân thể hắn, Miêu Nghị đã có chút động tình kéo thân thể mềm mại hai nàng vào trong lòng mình.
Hai nữ nhân kinh ngạc nhìn hắn, Miêu Nghị cười nói:
- Lần trước ta đã hứa với hai nàng trước khi ra đi, sau khi trở lại sẽ cần hai nàng.
Đã biết được bí mật từ trong miệng La Song Phi, hai người không biết nên nói cái gì cho phải, có vẻ muốn nói lại thôi, bất quá vẫn nhẹ nhàng rúc vào trong ngực của hắn, chuyện ấy không tiện nói thẳng ra ngoài.
Trong lúc tay của Miêu Nghị đang di chuyển xuống ngực hai nàng, bên ngoài tĩnh thất đột nhiên vang lên một tiếng meo.
Có mèo kêu? Có mèo xông vào? Có linh thứu ở bên ngoài, làm sao mèo dám xông vào? Miêu Nghị cả kinh, nhanh chóng kéo hai nàng ra sau lưng mình, trầm giọng quát hỏi:
- Là ai?
Chỉ thấy một cái đầu thò vào cửa, ngoại trừ La Song Phi còn ai nữa, y cười hắc hắc nói:
- Đang tắm ư, ha ha, các ngươi cứ tiếp tục, ta không quấy rầy các ngươi, ta ở bên ngoài để bảo vệ cho các ngươi.
Miêu Nghị không biết nói gì, không trách có người đến gần mà mình cũng không biết, bởi vì tu vi người này còn cao hơn mình.
Nếu không phải lén lén lút lút, mình há có thể không phát hiện được? Miêu Nghị nhất thời thẹn quá hóa giận, vất vả lắm mới có hứng lại bị phá hỏng, lập tức gầm lên:
- Cút cho ta!
Bên ngoài vang lên một tràng tiếng bước chân vội vàng trốn chạy.
Kế tiếp, tự nhiên hứng thú của Miêu Nghị hoàn toàn biến mất, bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có thể có người nhìn lén, có thể có hứng thú mới lạ, không lo lắng đề phòng không được…
Thật sự là lần này La Song Phi đã chọc giận Miêu Nghị tới cực điểm.
Sau khi tắm rửa xong Miêu Nghị đi tới viện bên ra lệnh La Song Phi lập tức cút ra ngoài, dời đến địa phương trước đó phân phối cho y mà ở, La Song Phi ăn vạ không chịu đi.
Vì vậy hậu quả rất nghiêm trọng, Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm cũng tới, tập trung ở viện bên, sáu người tu vi cao nhất Đông Lai động cầm vũ khí trong tay bao vây La Song Phi.
Cuối cùng La Song Phi cắn chặt môi cúi thấp đầu dường như rất uất ức, bị sáu người dùng sức mạnh áp giải ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, y còn quay đầu lại liếc nhìn Miêu Nghị mặt không lộ vẻ gì.
Ánh mắt u oán của y khiến cho Miêu Nghị khẽ thở dài một cái.
Vốn Miêu Nghị không muốn đối xử với La Song Phi cứng rắn như vậy, La Song Phi là nhân tài lần đầu tiên hắn chủ động chiêu mộ, cho nên ôm kỳ vọng rất lớn đối với y. Hắn muốn bắt chước theo Dương Khánh trước kia chiêu mộ mình, tới lúc xảy ra chuyện hắn đã từng liều chết ra sức vì Dương Khánh, cho nên mới dung túng La Song Phi như vậy.
Hắn cảm thấy mình đối với La Song Phi đã đủ lễ hiền đãi sĩ, ai ngờ không hề cảm động được tên khốn này chút nào. Hôm nay lại lớn gan tới mức dám lén rình mình và thị nữ tắm, nếu còn tiếp tục dung túng, không biết tên này sẽ làm ra chuyện gì.
Tự nhiên phải dạy dỗ một trận, lần này phải cho La Song Phi hiểu nếu có lần sau nữa, chỉ sợ Miêu Nghị sẽ lấy mạng y, ở Đông Lai động Miêu Nghị hắn có năng lực này!
Miêu Nghị thở ra một hơi thật dài, không ngờ rằng lần đầu tiên mình chiêu mộ nhân tài có vẻ như đã thất bại, xem ra phải giải quyết thân phận tán tu của tên này nhanh nhanh một chút. Có lẽ nhờ vậy sẽ giúp cho y sớm yên lòng, có tiên tịch ước thúc, có lẽ tên này không dám làm loạn nữa.
Hắn xoay người trở về tĩnh thất tu luyện, xảy ra chuyện như vậy, đã không có tâm trạng làm gì Thiên nhi và Tuyết nhi nữa…
-----------
Trường Thanh động, Công Tôn Vũ khoanh chân ở bên trong tĩnh thất tu luyện lên tiếng nói:
- Vào đi.
Một tên thị nữ đi vào bẩm báo:
- Động chủ, người Đông Lai động tới cầu kiến động chủ.
Đông Lai động? Công Tôn Vũ mở hai mắt ra kỳ quái hỏi:
- Ai muốn gặp ta?
Thị nữ đáp lại:
- Nói là có thư của mã thừa Miêu Nghị Đông Lai động cần giao tận tay cho động chủ.
Nghe được hai chữ Miêu Nghị, Công Tôn Vũ nghe tim mình như chìm xuống, thầm nghĩ chẳng lẽ tên điên kia thật sự gây phiền phức cho mình…
Bất quá suy nghĩ một chút lại cảm thấy khó có khả năng, nếu như muốn tìm mình gây phiền phức, sau thu hoạch hàng năm đã tìm tới, vì sao lại chờ tới bây giờ?!
Tức thì thu công đứng dậy ra khỏi tĩnh thất tu luyện, đi tới phòng khách phất tay nói:
- Dẫn đến gặp ta.
Trong chốc lát, thị nữ đưa tín sứ vào, người tới chắp tay nói:
- Ra mắt Công Tôn động chủ.
Công Tôn Vũ gật đầu nói:
- Miêu Nghị có thư cho ta ư?
- Đúng vậy!
Người tới lấy ra một miếng ngọc điệp cho thị nữ, thị nữ chuyển giao ngọc điệp cho Công Tôn Vũ.
Công Tôn Vũ cầm lên ngọc điệp rót pháp lực vào xem, mí mắt lập tức giật giật, giọng điệu của Miêu Nghị trong ngọc điệp coi như khách sáo.
Nội dung đại ý là, trước đây Miêu Nghị ta có chuyện đi ra ngoài làm việc, sau khi trở lại nghe thấy Công Tôn động chủ rất là chiếu cố Đông Lai động. Vì vậy rất là cảm tạ, đặc biệt chuẩn bị tiệc rượu, thành khẩn mời Công Tôn Vũ y đến Đông Lai động dự tiệc. Mời Công Tôn Vũ phải nể mặt quang lâm, Miêu Nghị vạn phần mong đợi vân vân.
Nếu thật sự chỉ là một mã thừa động phủ, lấy đâu ra tư cách mời động chủ khác đi dự tiệc, nhưng tự nhiên Miêu Nghị có tư cách đó, ai mà không biết gia chủ thật sự của Đông Lai động chính là Miêu Nghị.
Tuy rằng Miêu Nghị tỏ ra khách sáo mời mọc như vậy nhưng lại làm cho Công Tôn Vũ cảm thấy dựng tóc gáy. Trước đó y còn tưởng là Miêu Nghị thu liễm, hiện tại mới biết trước đó hắn không ở Đông Lai động, không biết chuyện xảy ra hôm giao nộp thu hoạch hàng năm ở Trấn Hải sơn. Lần này trở về có lẽ đã biết, mới lập tức phát ra thư mời mình tới Đông Lai động của hắn ‘dự tiệc’.
Thời gian trôi kinh quá