PHI THIÊN

Thấy tránh cũng không thể tránh, một cỗ sát ý và chiến ý đột nhiên từ trong lồng ngực hắn thiêu đốt. Tốc độ tọa kỵ hơi chậm lại, từ giữa hai người Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên lùi về phía sau.

Đây không phải là lời nói ngoài miệng, mà là hành động thực tế. Từ Đường Nhiên mặc kệ Miêu Nghị, vui vẻ vọt tới trước. Mộ Dung Tinh Hoa lại giật mình quay đầu nhìn lại. Đây là lần đầu tiên nàng lĩnh giáo một mặt của nam nhân này, khí phách, dám liều mạng.

Càng giật mình là thương trong tay Miêu Nghị run lên, tọa kỵ Phiên Vân Phúc Vũ thú ở dưới thân quay đầu lại. Không ngờ lại xông ngược về phía trước, vọt tới đối diện với chín người Phiền Ngọc Phỉ, hung hăng không sợ chết.

Mãnh nhân. Tên này vẫn bưu hãn như vậy. Từ Đường Nhiên quay đầu lại nhìn thấy vậy cười nhe răng nhếch miệng. Tốc độ chạy thục mạng cũng không chậm chút nào.

Mộ Dung Tinh Hoa thì cả kinh dừng lại, nhanh chóng quay đầu. Nàng cũng do dự, không biết là tới trợ giúp hay là giống như Từ Đường Nhiên nhanh chóng chạy trốn.

- Ồ? Tên kia muốn chết, chỉ là Kim Liên tam phẩm không ngờ cũng chống lại một đám Kim Liên ngũ phẩm xông tới.

Nam Nhất Bưu cùng với đám người Cừu Đãng Hải chạy lên phía trước quay đầu lại kỳ quái kêu một tiếng. Đợi tới khi đám người Cừu Đãng Hải quay đầu lại nhìn cũng có chút kinh ngạc.

Khấu Văn Lam đang xem cuộc chiến bên ngoài có cảm giác như nằm mơ. Đây là biết rõ khó tránh khỏi một kiếp cho nên liều mạng hay sao?

Lúc này tâm tình hắn có chút phức tạp, cũng có thể nói là tự trách. Đều là do hắn hại.

- Ài..

Khấu Văn Thanh nhẹ nhàng thở dài, nàng hiểu đường đệ mình. Người khác nói hắn không hiểu đạo lý. Nhưng nếu như bởi vì bản thân vị đường đệ này gặp sai lầm mà thủ hạ bị làm sao, sợ rằng vị đường đệ này sẽ tự trách rất lâu.

Bích Nguyệt phu nhân cũng xoắn xuýt, nàng lo lắng không phải là sống chết của đám người Miêu Nghị, mà là lo lắng cho Thiên Diện yêu hồ.

Hạ Hầu Long Thành nhìn trợn mắt, tâm tình cũng có chút phức tạp. Nhưng mà nói một cách tương đối, Miêu Nghị sống chết thế nào cũng không phải là chuyện gì quan trọng. Nhất là chống lại người của đệ đệ hắn. Hắn nhất định sẽ ủng hộ đệ đệ mình. Chỉ là nhìn thấy Miêu Nghị đi chịu chết như vậy, trong lòng hắn không biết có tư vị gì mà thôi.

Xông về phía đối phương, thoáng cái tiếp xúc.

Miêu Nghị xông tới trước mặt một đầu Kim Cương ma điêu rồi đánh. Rống một tiếng, tọa kỵ Phiên Vân Phúc Vũ thú của Miêu Nghị rít gào một tiếng, một ngụm sương đỏ như dải lụa được phun ra.

Kim Cương ma điêu khẽ nghiêng người tránh đi. Sau đó lại phóng về phía Miêu Nghị. Một tu sĩ tay cầm trường thương đứng trước mặt Miêu Nghị trêu chọc.

Một trận tiếng rồng ngâm theo pháp lực khuếch tán ra. Thương trong tay Miêu Nghị trong nháy mắt đâm ra.

Song phương giao thủ, hai thương cơ hồ cùng nhau đâm ra. Nhưng mà tốc độ ra thương của Miêu Nghị rõ ràng nhanh hơn một bậc. Không đợi trường thương của đối phương tới trước mắt. Đầu thương sắc bén đã lập tức bắn tới trước mặt đối phương. Trong ánh mắt hoảng sợ của đối phương, phốc một tiếng, đâm vào cổ họng đối phương.

Đám người đang xem cuộc chiến xa xa chỉ thấy Miêu Nghị cầm thương nhảy lên đã đắc thủ. Cơ hồ ngay cả chiêu thức gì cũng không có. Chỉ có như vậy đã đánh bay tu sĩ ngồi trên Kim Cương ma điêu ra ngoài, trong nháy mắt đã đắc thủ. Gọn gàng vô cùng.

Có thể nói làm cho không ít người chấn động. Một tu sĩ Kim Liên ngũ phẩm lại bị một tu sĩ Kim Liên tam phẩm dùng một thương chọc giết.

Rống.

Cùng lúc đó, hai đầu Kim cương ma điêu vọt tới. Phiên Vân Phúc Vũ thú lại gầm lên giận dữ, phun ra một đám sương đỏ cực nóng.

Hai đầu Kim cương ma điêu song song tránh đi, mau lẹ cực kỳ. Từ hai bên trái phải phóng tới, kẹp Phiên Vân Phúc Vũ thú vào giữa. Hai người cưỡi Kim Cương ma điêu người cầm đao, người cầm thương xuất hiện. Một đao chém về phía đầu Miêu Nghị. Một thương chọc về phía ngực Miêu Nghị, trước sau đánh tới.

Tiếng rồng ngâm vang lên không dứt, một thương Miêu Nghị cầm trong tay, lại diễn bài như cũ. Một thương chọc về phía người bên trái. Nhanh chóng xoay người, lại đồng thời đánh ra một đạo thương phong về phía bụng.

Không có biện pháp, tốc độ ra tay của Miêu Nghị cho dù có mau lẹ cũng khó trong chớp mắt có thể ứng phó được với hai người. Nếu như dưới tình huống bình thường cũng coi như có thể ứng phó được. Nhưng mà Phiên Vân Phúc Vũ thú và Kim Cương ma điêu lại có tốc độ thực sự quá nhanh. Ngay cả tốc độ của Phiên Vân Phúc Vũ thú cũng có thể so với tốc độ phi hành của tu sĩ Kim Liên cửu phẩm phi hàng. Tốc độ của Kim Cương ma điêu càng không cần phải nói.

Song phương giao chiến lại dùng phương thức phi hành giao nhau, tốc độ nhanh tới mức Miêu Nghị không thể đưa ra quá nhiều phản ứng, chỉ có thể giết một người tránh một người.

Nhưng mà sau khi Miêu Nghị trở mình nằm xuống, đồng thời lại bổ về phía sau một thương. Không có giết được người, nhưng mà một thương kia lại chém vào đuôi Kim Cương ma điêu. Một cỗ khí huyết sát mông lung thuận thế rót vào trong cơ thể Kim Cương ma điêu.

Chi....

Kim cương ma điêu kia phát ra tiếng kêu sắc bén, giật mình, lập tức loạn kết cấu, bay loạn trong tinh không. Người khống chế nó cả kinh. Dù điều khiển thế nào cũng vô dụng.

Mà hai đầu Kim cương ma điêu mất đi chủ nhân không ngừng kêu lớn, tiếng sưu sưu vang vọng. Đuổi theo hai vị chủ nhân đã mất đi tính mạng.

Chín đầu Kim Cương ma điêu trong đó có ba con phóng tới Miêu Nghị. Hai bên có mấy đầu lách qua Miêu Nghị đuổi theo hai người Từ Đường Nhiên. Vốn bọn họ không cho rằng đối phó với Miêu Nghị có bao nhiêu khó khăn. Nhưng mà tình huống xảy ra sau đó quả thực khiến cho bọn họ chấn động. Không ngờ vừa mới thấy mặt đã bị đối phương giết hai người. Một người còn không khống chế được tọa kỵ.

Đám người xem ở phía ngoài yên tĩnh, Khấu Văn Lam khẽ nhếch miệng, dường như khó có thể tin nổi một màn trước mắt.

Từ Đường Nhiên đang chạy trốn quay đầu nhìn lại cũng trợn mắt há hốc mồm. Vị này quả nhiên trước sau như một, đều hung hãn như thế.

Mộ Dung Tinh Hoa ngừng trên không trung, chuẩn bị nghênh chiên sáu người đuổi theo nàng thấy vậy, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên, trơ mắt nhìn qua Miêu Nghị phóng về phía Phiền Ngọc Phỉ. Sau đó tinh thần nàng chấn động, Phiên Vân Phúc Vũ thú dưới thân lập tức nhanh chóng lao ra. Đuổi giết về phía người không khống chế được tọa kỵ kia. Không thể để cho đối phương có cơ hội thở dốc.

Không thể giúp được Miêu Nghị gì nhiều, một chút chuyện nhỏ bé nàng vẫn có thể giúp đỡ được. Nàng cũng là tu sĩ Kim Liên ngũ phẩm, một chọi một cũng không có gì phải sợ hãi. Quan trọng là tọa kỵ của đối phương đã không khống chế được. Tốc độ không bằng nàng, nàng đang có ưu thế.

Người không khống chế được tọa kỵ kia thấy vậy lập tức gấp gáp. Nhưng mà dù sai bảo Kim cương ma điêu thế nào cũng vô dụng. Kim Cương ma điêu giống như điên loạn vậy, không ngừng bay tứ tung.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc