- Cho dù đại nhân không ra mặt, hai môn phái này cùng lắm là khiển trách nghiêm khắc một phen với hai người này thôi, sau đó sẽ ép hai người họ tách ra, cho dù họ không chịu tách ra thì cũng không có khả năng họ phải chịu phạt đâu, dù sao thì hai người này đã tới được địa vị hiện tại trong chính quyền rồi, hạ bệ họ sẽ có lợi gì cho hai phái đó đâu? Sẽ chỉ tổn thất tới lợi ích của bản thân hai phái thôi, cho nên đại nhân có ra mặt hay không thì kết quả cũng giống nhau thôi. Chuyện phiền phức thật sự là chuyện mà thuộc hạ vừa mới vừa nói đó: Sau này, hai người họ sắp phải đối mặt với chuyện phiền toái không thể giải quyết được, mà càng giải quyết thì càng loạn. Còn có một điều nữa, e rằng từ nay về sau thì hai người họ đừng mơ lại được tiếp tục nhận đến công pháp tu luyện tinh thâm hơn nữa từ hai phái kia, e rằng khi tu vi của hai người này đến được một cảnh giới nhất định nào đó mà muốn tiến bộ nữa liền khó khăn rồi, hai phái cũng không thể tiếp tục dốc hết tài nguyên để trải đường thăng tiến cho bọn họ được nữa. Bởi vì đối với hai phái mà nói, hành vi của hai người họ đã vượt ra ngoài phạm vi kiểm soát được, hai phái không thể tiếp tục sử dụng tài nguyên của môn phái để nâng đỡ hai kẻ không nghĩ cho lợi ích của sư môn. Với loại chuyện như thế này thì đừng nói là đại nhân ra mặt, cho dù Quân sử có ra mặt cũng không giải quyết được đâu.
Miêu Nghị trầm ngâm một hồi, khẽ thở dài, đoán rằng bây giờ mà bảo hai người họ rời khỏi hai phái thì cũng không thực tế. Nếu như hai người họ trở mặt, hoàn toàn không chịu sự chi phối của hai phái nữa, đến lúc đó thì e rằng hai phái sẽ phải không tiếc giá cao để khiến hai người họ mất chức. Trước đó, hắn đã nhận ra rằng đối hai phái kia mà nói, hành vi của hai người họ đã tạo thành ảnh hưởng ác liệt quá mức, đã uy hiếp đến căn cơ của hai phái, nếu như ai cũng noi gương hai người họ thì hai phái sẽ phải đối mặt với rắc rối lớn lắm, cho nên hắn mới cho đòi Dương Khánh tới để hỏi xem có kế sách nào đối phó được không.
Bây giờ, Miêu Nghị vừa nghe Dương Khánh đáp lại như vậy, mới phát hiện ra rằng: “Có lẽ Cổ Tam Chính không đón nhận Diệp Tâm mới là tốt cho Diệp Tâm, còn Đàm Lạc thì đáng mặt đàn ông nhưng lại là hại đến Diệp Tâm, khốn nỗi là cho dù Cổ Tam có muốn ngăn cản cũng không có cách nào ngăn cản được, nếu y ngăn không cho Đàm Lạc và Diệp Tâm đến với nhau thì sao mà coi được chứ?”
Miêu Nghị nói:
- Nói cách khác, hai người họ cần phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra cả rồi chia tay, nếu không thì phải giấu giếm vụng trộm mãi sao?
Dương Khánh đáp:
- Với tình hình trước mắt, hai người họ chưa đủ thực lực để có thể phản kháng, cho dù đại nhân có hỗ trợ thì cũng không làm nên chuyện gì. Nói khó nghe một chút, mặc dù đại nhân là chấp sự Kim điện, nhưng vẫn chưa đủ thực lực để diệt trừ Tam Đại Phái, nên đại nhân ra mặt cũng không có tác dụng gì. Hai phái sẽ nể mặt đại nhân chút ít, nhưng không có khả năng sẽ thỏa hiệp trong việc dính tới ích lợi trọng yếu của môn phái, cho nên chỉ có thể làm như thế trong tình hình trước mắt thôi, cùng lắm thì đợi xem sau này còn có cơ hội xoay chuyển tình thế hay không đã. Còn với tình hình trước mắt mà nói, thật sự thì đại nhân ra mặt cũng vô dụng thôi.
Miêu Nghị phất phất tay.
- Ngươi đi làm việc đi, bổn tọa biết nên làm như thế nào rồi.
Sau khi Dương Khánh chắp tay xin cáo lui rồi, Thiên Nhi và Tuyết Nhi nhìn lẫn nhau, trong mắt họ toát lên vẻ đồng tình.
Miêu Nghị lại viết hai phong thư, bảo hai nữ gửi cho Đàm Lạc và Diệp Tâm, có một số việc không tiện để bàn trong thư, chỉ có thể mời hai người họ tới đây một chuyến để gặp mặt nói cho rõ ràng.
Sau khi chờ một khoảng thời gian khá dài trong ngày, Đàm Lạc và Diệp Tâm dắt tay nhau đi vào, tâm trạng của hai người họ đều không tốt, hiển nhiên là sau một thời gian tỉnh táo lại thì họ đã dần nhận ra được mức độ nghiêm trọng của vấn đề kia.
Miêu Nghị nói một cách tỉ mỉ về các tình huống cho hai người họ nghe, không phải là hắn muốn từ chối và không chịu hỗ trợ họ, mà là để cho hai người họ tự quyết định, có còn muốn hắn đến gặp hai phái để hỗ trợ họ nữa hay không, bởi vì việc hắn ra mặt đồng nghĩa với việc công khai chuyện của bọn họ.
Có thể nói trông Đàm Lạc thực là buồn rầu, không còn nhìn ra khí phách nam nhi lúc gã ôm thẳng Diệp Tâm lên giường nữa.
Mà Diệp Tâm thì trong mắt lại đầy vẻ chán chường, Miêu Nghị không biết nàng bây giờ đã hiểu rõ hết mọi chuyện hay chưa. Thực ra, Cổ Tam Chính không ôm nàng đi trong đêm hôm đó là vì tốt cho nàng, nếu như nàng hiểu rõ hết thì trong lòng sẽ cảm thấy thế nào đây?
Quyết định cuối cùng của hai người họ là, giấu diếm việc này, tiếp tục lén lút, đợi đến khi có đủ thực lực rồi mới giải quyết vấn đề này tiếp.
Miêu Nghị đưa hai người họ đi rồi, hơi than thở, nghĩ: “Đợi đến khi có đủ thực lực rồi mới giải quyết vấn đề này tiếp sao? Thế thì chẳng phải là đồng nghĩa với việc muốn chống đối sư môn sao?”
Hắn không muốn lại nghĩ tiếp vấn đề này nữa, bởi vì trong chuyện này vốn không phân rõ được ai đúng ai sai. Trong lòng hắn nghĩ rằng: “Đứng ở lập trường của Đàm Lạc và Diệp Tâm, họ không sai, còn đứng ở góc độ hai môn phái kia thì sư môn cũng không sai. Nếu Miêu Nghị ta thay mặt vào hai đại môn phái này, thì chắc chắn là cũng nổi giận đùng đùng, sư môn tốn hao nhiều tài nguyên như vậy để bồi dưỡng các ngươi, cuối cùng lại nuôi ra hai kẻ ăn cháo đá bát muốn chống đối sư môn, làm sao có thể giữ lại các ngươi chứ?”
Mà Miêu Nghị hắn cùng lắm cũng chỉ có thể đứng ở lập trường bằng hữu để thiên vị hai người họ thôi.
Màn đêm buông xuống, sau khi ngâm mình bằng hương thang dục(1), Thiên Nhi, Tuyết Nhi tới tẩm cung để thị tẩm, hai tấm thân khêu gợi nõn nà ra sức hầu hạ Miêu Nghị, cũng sung sướng trong chuyện hầu hạ chăn gối. Sau khi phóng túng xong, ba người ôm nhau mà ngủ.
Rạng sáng, sau khi hầu hạ giường chiếu thì Thiên Nhi, Tuyết Nhi càng trở nên kiều diễm hơn hoa nở. Còn Miêu Nghị, sau khi phóng túng một đêm thì cũng đã nén lại các cảm xúc tâm trạng, bước vào gian nhà kín, trở lại trạng thái bế quan một lần nữa.
Trước khi bế quan, hắn đã dặn dò với hai nữ là: Nếu không có chuyện gì bất trắc, trừ các chuyện về công việc thông lệ tuế chước, có lẽ hắn phải bế quan ẩn tu mấy trăm năm, bảo hai nữ cũng cố gắng tu luyện, cố gắng hết sức để đề cao tu vi lên.
Sau một tháng trong gian nhà tĩnh mịch này, Miêu Nghị lại tiêu hóa được sáu viên Tiên Nguyên đan, ấn đường của hắn hiện ra Hồng Liên nhị phẩm. Không ngoài dự đoán của hắn, quả nhiên là phải dùng mười bốn viên Tiên Nguyên đan mới đột phá được Hồng Liên nhị phẩm. Hắn dự tính: “Để đột phá đến Hồng Liên tam phẩm thì cần hơn hai trăm sáu mươi vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, mà trong tay vẫn còn mười sáu viên Tiên Nguyên đan, tuyệt đối không đủ để giúp mình đột phá đến Hồng Liên tam phẩm, còn thiếu gần mười viên Tiên Nguyên đan, chỉ có thể dùng Nguyện Lực Châu để tu luyện từ từ thôi.” Tiên Nguyên đan vốn đều đã bị sáu thánh độc chiếm hết, trừ phi được sáu thánh ban cho, nếu không thì người ngoài cũng không biết đến chuyện này.
Hắn lật bàn tay lại rồi vốc lấy hai nắm Nguyện Lực Châu để luyện hóa, xem xét tốc độ luyện hóa ra sao.
Ngày hôm sau, Miêu Nghị mở to mắt ra, mỉm cười, tốc độ luyện hóa của hắn đã lên tới một trăm chín mươi hai viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm trong một ngày, trước kia thì hắn chỉ luyện hóa được một trăm tám mươi bảy trong một ngày, không nghĩ rằng lúc đạt tới cảnh giới Hồng Liên thì mỗi khi đột phá một bậc thì tốc độ luyện hóa trong mỗi ngày lại tăng mạnh lên năm viên.
- ----------------------------------------
(1) Hương thang dục là một phương thức ngâm tẩm cơ thể bằng nước ấm sắc từ các vị thuốc có mùi thơm. Cụ thể là: dạ lan hương, kinh giới, đinh lăng, bạch đàn hương và mộc hương. Đây đều là những dược liệu có tác dụng sát khuẩn, làm sạch, đẹp da và lưu lại hương thơm lâu bền trên cơ thể.
Thời gian trôi kinh quá