Hạo Thiên Vương phủ, Hạo Đức Phương nghe hỏi sau bồi hồi tại đình đài lầu các.
Nghiễm Thiên vương phủ Quảng Lệnh Công nghe hỏi xong đứng ở đường mòn lên núi thật lâu không nói.
Luyện Ngục chia địa, Dương Khánh nghe hỏi xong trước tiên liên lạc với Miêu Nghị hỏi có phải là hắn làm không.
Dương Khánh mặc dù ở địa ngục nhưng ngoại giới dù sao có sáu đạo người, tin tức với bên ngoài đương nhiên không phải hoàn toàn không biết gì cả.
Việc này đối với y cũng không có gì giấu diếm. Miêu Nghị thừa nhận hắn làm.
Dương Khánh im lặng. Lúc trước bàn bạc việc này y nhất thời cũng không có cách nào tốt. Không nghĩ tới Miêu Nghị trực tiếp chạy đến Canh tử vực Đô thống phủ bái phỏng, vẫn là sau khi Miêu Nghị lui lại y mới nghe việc này. Y đoán Miêu Nghị áp lực Đông quân rút lui, cân nhắc đến đã rút lui y cũng không hỏi gì nhiều. Dù sao y hiện giờ kiềm chết rất nhiều, ai ngờ Miêu Nghị lui lại cũng không thành thật một chút lại ném ra đòn sát thủ. Rõ ràng cứ như vậy lấy người ra từ Đô Thống phủ rồi. Y coi như phục Miêu Nghị.
Sự tình đã xảy ra, y cũng không biết nên nói với Miêu Nghị cái gì, chỉ là có chút bất đắc dĩ nhắc nhở một tiếng:
- Đại nhân, ngươi đã lộ diện công khai không tốt lập tức làm chuyện này. Người có ý chí sợ là muốn không hướng trên đầu ngươi cũng khó khăn. Ít nhất cũng phải qua một thời gian ngắn mới động thủ lần nữa.
Miêu Nghị nói:
- Chuyện không có bằng chứng, hoài nghi ta thì làm thế mào?
Dương Khánh nói:
- Sự việc sợ không đơn giản như đại nhân nghĩ, đã đến tình trạng Doanh Thiên Vương có một số việc cần chứng cứ sao? Lần này liên lụy toàn bộ Đông quân phong tỏa điều tra, cũng không phải là ân oán cá nhân như trước. Sự tình náo lớn như vậy, Doanh Thiên Vương phải cấp cho phía dưới một công đạo. Hạ Hầu gia không dễ dàng gặm động như vậy, ông ta lần này rất có thể lên mặt khai đao, không phải so với dĩ vãng. Đại nhân sợ là sự việc cần phải giải quyết cẩn thận rồi.
Y vừa nói như vậy ngược lại làm cho Miêu Nghị tâm tình trầm xuống:
- Theo như ngươi nói ta chẳng phải phải chuyển sang nơi khác để tránh đầu gió?
Dương Khánh:
- Tránh cũng không tránh được. Nguyệt Hành cung ngược lại là nơi tương đối an toàn. Doanh Cửu Quang dù thế nào động thủ tạm thời còn không đến mức chạy đến Nguyệt Hành cung xằng bậy. Cung chủ Nguyệt Hành cung không phải dễ trêu, nhắm chúng Ly Hoa rời núi Doanh Cửu Quang cũng đau đầu. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của thuộc hạ, nhưng đại nhân hiện tại tất nhiên phải chú ý cẩn thận. Bên người một khi xuất hiện trạng huống dị thường, cũng rất có thể Doanh Cửu Quang đối điện với đại nhân đấy, vạn lần không được lơ là sơ suất. Dưới tình huống cần thiết tình nguyện trốn ở Đô thống phủ không đi ra ngoài. Có người ở Âm U chi địa đảo loạn tìm lý do mời quân cận vệ đến trụ trì cục diện. Có quân cận vệ quấy nhiễu Hạ Hầu gia sẽ nghĩ cách để cho đội ngũ Doanh gia lối ra, đến lúc đó tình thế nguy hiểm dĩ nhiên là được giải trừ.
Miêu Nghị yên lặng gật đầu nhắn nhủ, thầm nhớ kỹ.
Thiên đình triều hội, Doanh Cửu Quang nhiều năm không tham dự triều hội rốt cuộc lộ diện. Nhưng lại không tiến vào triều đình, hai tay để trần, lưng công cành mận gai quỳ gối dưới bậc thang bên ngoài Càn Khôn Điện, chịu đòn nhận tội!
Phái ra trọng binh còn làm mất phi tử của thiên đế ở địa bàn của mình. Việc này nhất định phải có lời nói. Ông ta có thể cho người khác đến gánh tội thay. Nhưng ông ta lần này không lộ diện không được, lộ diện lại rất nguy hiểm. Dứt khoát cấp cho Thanh chủ đủ mặt mũi, đường đường Thiên Vương tới đây chịu đòn nhận tội. Một chiều này cũng coi như điên rồi, đều đem đại thần bức đến mức này rồi, Thanh chủ hành động nữa hắn liền có chút nói không được võ đạo chí tôn.
Đội ngũ các phái trong triều ngoại trừ Hạ Hầu gia, đang tập trung câu tình tập thể cho Doanh Cửu Quang, kết quả Thanh chủ phất ông tay áo một cái câu nói vừa dứt:
- Trước hết để ông ta quỳ ba ngày, sau khi tỉnh táo lại nói sau.
Tan triều xong, quần thần đi ra, trải qua mặc kệ thiệt tình hay giả dối nhao nhao an ủi.
Duy chỉ có Hạ Hầu Lệnh sau khi ra ngoài đứng trước mặt Doanh Cửu Quang hừ lạnh một tiếng:
- Doanh Thiên Vương, sao phải khổ vậy chứ?
Trong lời nói hình như biết gì đó.
Người biết chuyện đều nghe hiểu, chỉ là không ai vì Doanh Cửu Quang gây khó dễ với Hạ Hầu gia.
Là con trai Doanh Vô Mãn nổi giận trầm giọng nói:
- Thiên Ông, xin tự trọng.
Hạ Hầu Lệnh khinh thường liếc một cái phất tay áo đi.
Doanh Cửu Quang quỳ như vậy Doanh gia há có thể bỏ mặc thật sự để Doanh Cửu Quang quỳ ba ngày. Doanh Lạc Hoàn rất nhanh đi tới ngự viên, gặp con gái Chiến Như Ý thiếu chút nữa quỳ xuống với con gái, Chiến Như Ý có thể làm sao, chỉ có thể đi cầu Thanh Chủ.
Tìm được Thanh chủ ở Tịch cận viên, vừa thấy mặt Chiến Như Ý liên trực tiếp quỳ gối trước mặt Thanh chủ cầu tinh vì Doanh Cửu Quang.
Thanh chủ lần này thật sự muốn cho Doanh Cửu Quang chút nhan sắc. Năm đó trên sổ sách một mực vẫn không tìm thấy cơ hội tính toán, lần này há có thể đơn giản buông tha. Nhưng mà Thanh Chủ không đáp ứng Chiến Như Ý quỳ không dậy nổi. Nếu là phi tử khác Thanh Chủ chỉ sợ chưa chắc sẽ để ý tới, đối với vị trí Thiên Phi này Thanh chủ thật sự thương tiếc. Ngàn vạn sủng ái tận tập trung vào một mình nàng, thật không nguyện nhìn thấy nàng bị ủy khuất gì.
Vì vậy Doanh Cửu Quang chỉ cần quỳ không đến một ngày ngày thì có chỉ tịch thu một ngàn năm tiền lương của Doanh Cửu Quang.
Chỗ phạt này không thể bảo là không nặng. Doanh Cửu Quang một ngàn năm bổng lộc cũng không phải là số nhỏ. Nhưng đối với Doanh Cửu Quang mà nói thực sự không coi vào đâu. Cuối cùng bình yên đi ra khỏi Thiên cung.
Thời gian trôi kinh quá