PHI THIÊN

Nhiếp Vô Tiếu cũng biết lần này mình cạo của cải của Miêu Nghị quá hung. Có lẽ là để tỏ lòng biết ơn, hắn cố ý để người phía dưới tìm kiếm hai mỹ cơ tuyệt sắc đưa cho Miêu Nghị. Bọn họ không có khả năng tiến vào Ngự Viên, trực tiếp trở thành gia quyến của Miêu Nghị, tạm thời an bày bố trí.

Miêu Nghị ngay cả dáng dấp bọn họ ra sao cũng chưa từng nhìn. Nhưng hắn biết người có thể được Nhiếp Vô Tiếu xem thành lễ vật đưa qua, tư sắc khẳng định không kém. Hắn không có hứng thú, cũng không dám lại thu người. Bằng không hắn không có cách nào ăn nói được với Vân Tri Thu bên kia. Hắn liền trực tiếp thưởng cho Dương Khánh và Dương Triệu Thanh. Hai người từ chối không muốn. Miêu Nghị lại cứng rắn kín đáo đưa bọn họ cho hai người. Không nên cũng phải muốn.

Hai người từ chối cũng là có nguyên nhân. Thanh Cúc và Lâm Bình Bình ở tiểu thế giới vẫn tính là có tư sắc. Nhưng trong đại thế giới bị sàng lọc phần lớn, các nàng liền có chút không đủ nhìn. Dương Triệu Thanh còn tốt một chút. Dương Khánh lại đen mặt. Dù sao hắn và Miêu Nghị cũng là quan hệ thông gia. Con rể lại ở sau lưng mẹ vợ đưa nữ nhân cho cha vợ, còn ra thể thống gì?

Thanh Cúc và Lâm Bình Bình càng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đối với hai người mà nói, đây đơn giản là tai họa bất ngờ.

Không biết Miêu Nghị có phải có chút chột dạ hay không? Hắn cưới được quá nhiều. Dương Khánh quá mức giữ mình trong sạch khiến toàn thân hắn có chút không được tự nhiên. Cho nên có cơ hội, hắn liền muốn kéo Dương Khánh xuống nước. Mọi người bình đẳng một chút. Hắn ở trước mặt Tần Vi Vi cũng sẽ không tính là quá khó chịu. Cha nàng còn không phải là cũng vậy sao?

Bốn vị Thiên Vương tuy rằng nhượng bộ, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ làm người của Thanh Chủ ngồi vững trên địa bàn của mình. Nếu như người của Thanh Chủ ngồi không ổn, vậy không trách được bọn họ.

Âm thầm tranh đấu tất nhiên là từ một nơi bí mật gần đó. Một trận phía ngoài mặt nổi khiến vô số người chết, tinh phong huyết vũ hình như đã qua.

Hôm nay, Càn Khôn Điện ở Thiên Cung chuẩn bị kết thúc buổi triều. Thanh Chủ ngồi ở trên cao nhìn tám vị Tinh Quân mới thay thế bổ sung một chút. Hình như tâm tình hắn không tệ. Lúc này ánh mắt hắn liếc nhìn về phía Doanh Thiên Vương đang đứng, đột nhiên ha hả cười nói:

- Các khanh gần đây đều cực khổ, không bằng đi Ngự Viên cùng du ngoạn, thế nào?

Thật ra không có mấy người có hứng thú đi du ngoạn cùng hắn. Ở cùng một chỗ với người lãnh đạo trực tiếp, có thể chơi thoải mái mới là lạ. Nhất là thời điểm máu tanh còn chưa tản đi.

Chỉ có điều không có cách nào. Chút mặt mũi này vẫn phải cho. Bọn họ không muốn cho cũng phải cho. Hiện tại ai có thể nói ra vi thần có việc, đi trước một bước?

- Vinh hạnh.

Mọi người cùng hưởng ứng kêu lên.

Có mấy người là nói lời thật lòng? Bất kể là Thanh Chủ ngồi ở trên cao, hay một đám đại thần đứng ở phía dưới. Trong lòng bọn họ đều có tính toán riêng.

Nói chung không quan tâm thế nào, tất cả mọi người lộ ra bộ dạng cam tâm tình nguyện đi tới.

Thanh Chủ tới hậu điện thay trang phục. Khi hắn lại lộ diện, toàn thân đã là thường phục. Thượng Quan Thanh cùng đi ở phía sau, bước xuống bậc thang. Quần thần hai bên cách xa nhau. Đợi sau khi Thanh Chủ đi qua, mọi người mới theo đuôi, đi ở phía sau.

Bên ngoài Càn Khôn Điện, đế liễn đã được chuẩn bị sẵn sàng. Hai con rồng lớn kim sắc kéo một chiếc xe giống như thuyền lâu. Trước sau có một đám thiên tướng của quân cận vệ che chở.

Thanh Chủ leo lên đế liễn, đi vào bên trong ngồi ở trên cao. Quần thần cũng lục tục đi theo. Chỉ có điều cũng đứng ở bên ngoài lầu các hai bên bậc thang.

- Ngao...

Hai con kim long đồng thời hét dài một tiếng. Trong lúc nhất thời gió nổi mây phun. Đế liễn được từ từ kéo di chuyển trên không trung, dần dần lao nhanh, bay lên không, bay qua tinh không. Mấy nghìn thiên tướng theo đuôi, đi về phía trước.

Bên này một đám người còn chưa có lên đường, ở Ngự Viên bên kia Miêu Nghị đã nhận được phía trên thông báo, nhanh chóng điểm ra mười vạn nhân mã đi tới Ngự Điền bên kia hộ giá. Thật ra hộ giá cũng không tới phiên bọn họ. Chỉ là dẫn những người không có nhiệm vụ tăng thế trận mà thôi. Bọn họ cũng chỉ có tư cách đứng thành hàng ở bên cạnh.

Chỉ có điều đám người Hắc Long Tư được tham dự vào trong đó, vừa nghĩ tới chuyện có thể muốn gặp được Thiên Đế trong truyền thuyết, mỗi người đều có chút khẩn trương. Bọn họ trên cơ bản đều chưa thấy qua Thiên Đế. Miêu Nghị cũng có chút khẩn trương. Hắn ra lệnh khẩn cấp, yêu cầu người ở những Ngự Viên khác thành thật làm tốt chức trách của mình. Bệ hạ giá lâm nói không chừng sẽ đi chỗ khác kiểm tra. Ngàn vạn không thể để xảy ra sơ sót gì.

Ai ngờ một đám nhân mã tản ra ở xung quanh diện tích đồng ruộng, đợi một hồi vẫn không đợi được Thiên Đế ngự giá tới, lại chờ được hai con Thải Phượng kéo theo phượng liễn từ trên trời hạ xuống. Còn có một đám hộ vệ đi theo.

Trên phượng liễn, một đám giai nhân tuyệt sắc oanh oanh yến yến, không một nghìn cũng có tới tám trăm. Mỗi người đều mặc váy vải thô, giống như các vì sao vây quanh mặt trăng, bảo vệ xung quanh một nữ nhân có tướng mạo bình thường. Chỉ có điều khí chất của nữ nhân này thật sự là giống như ngồi trên đám mây, quý khí không thể nói hết.

Chiến Như Ý ở bên cạnh Miêu Nghị nhỏ giọng nhắc nhở:

- Đại nhân, Thiên Hậu Nương Nương tới. Đi theo đều là phi tử bệ hạ.”

Miêu Nghị đại khái cũng đoán được. Bằng không còn ai dám ngồi phượng liễn đường hoàng chạy tới nơi đây.

Chỉ có điều dựa vào cấp bậc của đám người Miêu Nghị, đứng từ xa nhìn là được. Bọn họ còn không có tư cách chạy tới vấn an lôi kéo làm quen.

Rất nhanh phượng liễn bay đi. Chỉ thấy một đám nữ nhân lục tục lấy ra nông cụ làm việc. Bọn họ ở đó châu đầu ghé tai một hồi, cũng không biết đang nói cái gì. Miêu Nghị nhìn cũng thấy đau răng. Hắn giơ tay lên day trán. Chiến Như Ý nhìn phản ứng của hắn một lát, có chút nghẹn cười nói:

- Đại nhân, có đúng cảm giác vô cùng thê thảm hay không?

Trong lòng Miêu Nghị thầm công nhận, chỉ có điều này lại không thể nói ra được. Hắn trái lại hung hăng trừng mắt với Chiến Như Ý.

- Còn dám nói bậy, đừng trách ta xử theo quân pháp.

Ở đây vừa mới nói xong, đột nhiên có một Tiên Nga bay tới. Nàng rơi xuống đất liếc mắt nhìn mọi người quanh đó, hỏi:

- Vị nào là tổng trấn trấn giữ nơi đây?

Lúc này Miêu Nghị tiến lên trả lời, chắp tay nói:

- Chính là mạt tướng.

Tiên Nga khẽ hạ thấp người, nói:

- Thiên Hậu Nương Nương cho gọi Tổng Trấn đại nhân qua hỏi. Mời đi theo ta

- Vâng.

Lúc này Miêu Nghị theo nàng bay đi.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc