Diêm Tu toát mồ hôi lạnh, lúng túng nói:
- Bảo hắn đi ra ngoài mua một ít thứ.
Tần Vi Vi biết chắc là lão nói hươu nói vượn, bất quá cũng không có làm khó lão, biết chắc là Miêu Nghị buộc lão, lại hỏi:
- Hắn đi đâu, mang theo bao nhiêu người đi?
- Một chút chuyện nhỏ, hắn không có dẫn người đi, đi một mình, tạm thời không biết ở đâu.
- Không có dẫn người đi? Không sợ gặp nguy hiểm sao?
Tần Vi Vi cau mày nói:
- Đông Lai động nuôi nhiều người như vậy, hắn không trở lại, lão lấy gì phát lương, không sợ Đông Lai động xảy ra loạn sao, hắn không đưa tin gì trở lại sao?
Diêm Tu yếu ớt nói:
- Hắn gởi trước thù lao ở thương hội Tiên Quốc, phân hội thương hội ở Nam Tuyên phủ đã phái người truyền tin tức, nói là hàng năm có thể đi nhận một lần, lần này thuộc hạ tới đang chuẩn bị thuận đường đi nhận.
Đây là chuyện gì vậy, cả một Đông Lai động chờ một mã thừa phát thù lao, còn cần phải động chủ chạy đi nhận?!
- Hàng năm nhận lấy một lần ư?
Bốp! Tần Vi Vi vỗ án nổi giận:
- Hắn muốn ở luôn bên ngoài không trở về Đông Lai động nữa sao?
Diêm Tu làm sao biết Miêu Nghị lúc nào trở lại, cả kinh đứng lên, chỉ có thể liên tiếp đáp lại:
- Sơn chủ bớt giận, sắp trở lại rồi, sắp trở lại rồi.
- Nói nhăng nói càn, không coi kỷ luật của Trấn Hải sơn ta ra gì!
Tần Vi Vi tức giận nói:
- Diêm Tu, chẳng lẽ lão không biết tên nọ thường hay gây họa hay sao, lão nghe cho kỹ lời bản tọa, sau khi hắn trở về bảo hắn lập tức tới chỗ bản tọa. Sau này hắn muốn rời khỏi Đông Lai động nhất định phải trải qua bản tọa phê chuẩn, lão không có quyền đồng ý, nếu không bản tọa sẽ tước tiên tịch của lão lẫn hắn!
- Dạ dạ dạ!
Diêm Tu toát mồ hôi lạnh đáp ứng.
- Cút!
- Dạ!
Diêm Tu lui ra lầu các lắc đầu cười khổ, mình làm động chủ kẹp bị ở giữa sơn chủ và mã thừa thật sự là xui xẻo vô cùng.
Vừa đi ra khỏi phủ đệ sơn chủ, Công Tôn Vũ chờ đợi bên ngoài tiến tới đón, chắp tay nói:
- Diêm động chủ!
Diêm Tu cũng không nghĩ tới Công Tôn Vũ sẽ chờ ở chỗ này chào hỏi mình, lúc này đáp lễ:
- Công Tôn động chủ.
Công Tôn Vũ quan sát Diêm Tu từ trên xuống dưới, làm toàn thân Diêm Tu không được tự nhiên, lão vẫn chưa quên khi trước bị Công Tôn Vũ đánh cho một thương phải quỵ xuống.
- Công Tôn động chủ có gì chỉ giáo?
Diêm Tu nghi ngờ hỏi.
- Không có gì chỉ giáo.
Công Tôn Vũ cười nói:
- Không biết mới vừa rồi sơn chủ giữ lại một mình lão là vì chuyện gì?
Diêm Tu nhướng mày, lời này hỏi quá vô lễ, sơn chủ nói chuyện với ta cần phải nói lại cho ngươi sao, bèn đáp qua cho xong chuyện:
- Không có chuyện gì, nếu như Công Tôn động chủ không có chuyện gì khác, Diêm Tu cáo từ.
- Đừng vội!
Công Tôn Vũ đưa tay ngăn trước ngực Diêm Tu, quả thật không coi lão ra gì:
- Hẳn là vừa rồi sơn chủ đã nhắc tới Miêu Nghị với lão phải không?
Diêm Tu ngẩn ra, ít nhiều gì cũng có kinh ngạc, nghĩ thầm làm sao y biết?
Công Tôn Vũ vừa nhìn phản ứng của lão liền biết mình đã đoán đúng, chẳng qua y chỉ thử hỏi một chút, không nghĩ tới thật là như vậy, hai mắt híp lại nói:
- Sơn chủ nói về Miêu Nghị những gì?
Sắc mặt Diêm Tu hơi trầm xuống:
- Công Tôn động chủ, không nên làm quá đáng, chuyện của sơn chủ là ngươi có thể hỏi thăm sao?
Thấy tình huống bên này có vẻ khác thường, Nguyên Phương cùng Lại Vũ Hàm nhanh chóng lắc mình tới, đứng hai bên Diêm Tu, Nguyên Phương lạnh lùng hỏi:
- Động chủ, có chuyện gì?
Công Tôn Vũ không thèm nhìn Nguyên Phương, chỉ nhìn chằm chằm Diêm Tu lạnh lùng nói:
- Diêm Tu, lão biết rõ ràng mình có bao nhiêu cân lượng, Đông Lai động còn chưa tới phiên lão làm chủ, gọi lão một tiếng Diêm động chủ, lão cho mình là động chủ thật sao?
- Công Tôn động chủ, chuyện của Đông Lai động còn chưa tới phiên ngươi quản!
Nguyên Phương trầm giọng quát.
- Ủa, đây là người của Lam Ngọc môn ư?
Có người lên tiếng chế giễu, một nam một nữ lắc mình tới, đứng ở sau lưng Công Tôn Vũ, vừa nhìn trang phục cũng biết là người của Kiếm Ly cung và Ngọc Nữ cung. Hôm nay Trường Thanh động của Công Tôn Vũ cũng coi như đầy đủ thành viên, thủ hạ phần nhiều là đệ tử của ba đại môn phái.
Chỉ thấy đệ tử Kiếm Ly cung chỉ mũi Nguyên Phương cười lạnh nói:
- Hai vị động chủ nói chuyện, lúc nào đến phiên lão nói chen vào?! Nếu như muốn chơi, Kiếm Ly cung ta chơi với Lam Ngọc môn lão một chút.
Công Tôn Vũ khẽ mỉm cười, chỉ sợ Lam Ngọc môn còn không có lá gan đi chọc Kiếm Ly cung.
Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm có thể nói là vô cùng uất ức, Lam Ngọc môn không chọc nổi Kiếm Ly cung và Ngọc Nữ cung, nhưng hai người trước mắt lại dám càn rỡ trước mặt hai tu sĩ Thanh Liên bọn họ, quả thật là chán sống.
Hai người đang muốn phát tác, nhưng Diêm Tu không muốn gây chuyện ở địa phương này, trầm giọng nói:
- Không cần để ý tới bọn họ, chúng ta đi.
Ai ngờ Công Tôn Vũ lại đưa tay cản lại:
- Thủ hạ của lão không biết lớn nhỏ, lại dám gầm thét với bản động chủ, trước hết để cho thủ hạ lão nói lời xin lỗi rồi hãy đi cũng không muộn.
- Công Tôn Vũ, không nên lấn hiếp người quá đáng!
Diêm Tu nổi giận thật sự, cho dù là Bồ Tát đất cũng phải có mấy phần hỏa tính.
- Động chủ.
Lại Vũ Hàm bên cạnh chợt xen vào, ngăn Diêm Tu đừng nóng vội, sau đó nhìn Công Tôn Vũ chắp tay nói:
- Chúng ta xin lỗi cũng không sao, Lại mỗ chỉ muốn hỏi Công Tôn động chủ một câu, hôm nay ngươi thật sự muốn Đông Lai động cúi đầu với mình sao?
Câu cuối cùng có thể nói là trầm giọng quát.
Công Tôn Vũ hơi biến sắc mặt, trong nháy mắt hoàn toàn tỉnh táo lại. Y cũng không biết tại sao mình lại không thể khống chế tình cảm của mình, mặc dù những người trước mặt dễ ăn hiếp, nhưng Đông Lai động còn có một tên điên chưa lộ diện không dễ trêu vào. Tên khốn kia chuyện gì cũng dám làm, nếu thật sự chọc cho hắn nổi giận, một khi đem binh tấn công Trường Thanh động, bằng thực lực Trường Thanh động không ngăn được.
Tay y ngăn trước mặt Diêm Tu từ từ hạ xuống:
- Bỏ đi, nể mặt Miêu huynh đệ, không tính toán với các ngươi.
Dáng vẻ như Đại nhân không chấp tiểu nhân.
Lại Vũ Hàm dùng sức ôm quyền nói:
- Lại mỗ ghi nhớ cách đối xử của Công Tôn động chủ hôm nay, sau khi trở về nhất định sẽ chuyển cáo với Miêu mã thừa, hẳn Miêu mã thừa sẽ cảm tạ hảo ý của Đại nhân muôn vàn, cáo từ!
Ý nói rất rõ ràng, chúng ta không dám động ngươi, nhưng Đông Lai động có người dám động ngươi!
Môi Công Tôn Vũ giật giật vài cái, rõ ràng là đang nói y chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, nhưng nhìn lại ba người đi xa, y cũng không dám giữ bọn họ lại nữa. Thậm chí lúc này y đang mơ hồ lo lắng một khi tên điên kia thật sự tìm tới cửa, lúc ấy không biết phải làm sao. Tuy rằng Công Tôn Vũ y là tâm phúc của Dương Khánh, nhưng Hùng Khiếu cũng là tâm phúc của Dương Khánh, suýt chút nữa Miêu Nghị đã làm thịt Hùng Khiếu.
Thời gian trôi kinh quá