Phiền muộn trong chốc lát, Dương Khánh lắc đầu không thôi. Hiện tại nói chuyện này cũng không còn ý nghĩa. Người cũng đã gả cho Miêu Nghị, lại tìm Miêu Nghị trách cứ hay sao? Hắn tiếp tục hỏi:
- Không biết Phong phu nhân tới đây là có ý gì? Đừng nói là muốn tham dự hôn sự của Vi Vi nha? Thân phận của ngươi cũng không phù hợp.
Tần Tịch hừ lạnh một tiếng:
- Ta chỉ muốn tới hỏi một câu. Vi Vi tốt xấu gì cũng là nữ nhi của ngươi. Ngươi lại nhẫn tâm để cho nữ nhi mình đi làm tiểu thiếp cho Miêu Nghị kia sao? Nam nhân tốt trong thiên hạ chết hết rồi sao?
Dương Khánh lại lạnh nhạt nói:
- Vi Vi gả cho ai có quan hệ gì với ngươi? Nếu như ngươi muốn tốt cho nó, ta khuyên ngươi nếu như lặng lẽ tới thì nên lặng lẽ rời đi. Không nên mang tới phiền toái không tất yếu cho Vi Vi.
Tần Tịch cắn môi, gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi, một tu sĩ không quan trọng có thể trong vòng hai ngàn năm ngắn ngủi có thể leo tới vị trí tổng quản của một Lộ, quả nhiên không phải người tầm thường. Vì thượng vị mà không tiếc bán đi nữ nhi mình. Dùng thân thể nữ nhi mình để đối lấy phú quý, ngươi quả thực biết làm ăn.
Thanh Mai, Thanh Cúc nghe vậy thầm nghĩ không ổn. Loại lời này nhất định sẽ chọc giận đại nhân. Thanh Mai nhanh chóng lên tiếng:
- Phu nhân, không phải như vậy. Đại nhân từng cực lực ngăn cản, nhưng mà tiểu thư không tiếc đối nghịch với đại nhân.
- Câm miệng. Không cần giải thích gì với nàng ta.
Dương Khánh phất tay ngắt lời nàng, vẻ mặt tức giận, trào phúng nói một câu:
- Phong phu nhân, ai cũng có tư cách nói lời này. Duy chỉ có mình ngươi không có. Ngươi còn nhớ sau khi ngươi sinh hạ Vi Vi, cho Vi Vi tên, ngươi từng nói một câu không?
Tần Tịch im lặng, Dương Khánh cười lạnh nói:
- Sợ rằng ngươi đã quên rồi. Để ta nhắc cho ngươi nhớ, ngươi nói chúng ta bèo nước gặp nhau mà thôi. Ngươi nói nó vốn không nên xuất hiện trên đời này, đặt cho nó cái tên Tần Vi Vi. Ha ha, thảo mạt chi vi, nó trong mắt ngươi cũng chỉ là thảo mạt chi vi.... Ba tháng sau ngươi không cáo mà từ. Chưa từng có một chút trách nhiệm nào với nữ nhi. Ngươi có tư cách gì mà nói ta? Nữ nhi này là một tay ta nuôi nấng dưỡng dục.
Tần Tịch mỉa mai nói:
- Đúng rồi, ngươi trốn tránh trách nhiệm làm cha, lừa gạt nó, nói nó là cô nhi nhặt được ven đường. Sau đó ngươi làm người tốt dưỡng dục nó. Bởi vậy mới yên tâm, thoải mái để cho nó đi làm tiểu thiếp người khác, giúp ngươi thăng chức.
Dương Khánh giận tím mặt, phất tay nói:
- Ta không nói cho nó biết phụ mẫu thân sinh của nó là ai là vì muốn bảo vệ nó. Quan trọng nhất là không muốn để cho nó biết rõ mẫu thân ruột nó vụng trộm với người ta mà sinh ra nó. Làm cô nhi vĩnh viễn so với hai chữ con hoang còn tốt hơn nhiều. Cho nên ta mới nguyện ý để cho nó làm cô nhi.
Sắc mặt Tần Tịch lập tức trắng bệch, hai chữ con hoang quả thực khiến cho nàng chịu đả kích.
Dương Khánh đưa lưng về phía nàng, vung tay lên, nói:
- Phong phu nhân, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng rời đi. Nơi này không chào đón ngươi. Nếu như làm loạn, Dương mỗ chỉ cần ra lệnh một tiếng chỉ sợ ngươi không đi được. Cho dù ta giữ lại ngươi, tin rằng ngươi cũng không có can đảm nói ra chuyện năm đó.
Tần Tịch nói:
- Để ta gặp mặt Vi Vi một lần, ta có một ít đồ vật cho nó.
Dương Khánh không quay đầu lại, quyết đoán cự tuyệt:
- Không cần. Ngươi không cần có bất kỳ một chút liên quan nào với Vi Vi. Ta khuyên ngươi về sau không nên gặp nó. Nó không chịu nổi khi được ngươi ưu ái đâu. Nếu như ngươi còn có một chút lương tâm thì để yên cho nó thành gia lập thất. Cho dù làm thiếp thì cũng là lựa chọn khiến nó cao hứng vô cùng. Đừng cho người ta xem thường nó. Con đường về sau của nó ta sẽ toàn lực ứng phó, không cần ngươi phải quan tâm. Phong phu nhân, nếu như ngươi không đi, ngươi có tin ta giữ ngươi lại rồi gọi Phong Bắc Trần tới lĩnh người hay không? Miêu Nghị nhất định sẽ không nương tay với ngươi.
Tần Tịch không nói gì, vẻ mặt thất vọng, bi ai, hối hận, trăm mối cảm xúc đều xuất hiện. Nàng chậm rãi lần nữa đeo khăn che mặt cùng với mũ rộng vành. Cuối cùng lại lấy ra một thủ trạc trữ vật đặt lên bàn:
- Trong này có chút đồ, ngươi cứ coi như là của hồi môn cho nó.
Dương Khánh phất tay:
- Không cần. Hồi môn của nó ta sẽ chuẩn bị. Mang đi đi.
Tần Tịch không mang đi, đặt thủ trạc trữ vật lại, quay người nhanh chóng rời đi. Thanh Cúc nhanh chóng đuổi theo, tiễn nàng.
Dương Khánh quay người nhấc thủ trạc trữ vật kia lên, muốn ném đi. Nhưng mà giơ tay lên, cuối cùng cũng không có làm chuyện quá tuyệt. Hai mắt nhắm lại. Phanh một cái, lại đập thủ trạc trữ vật lên mặt bàn, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
Nói thật, hắn thực sự không muốn thay Vi Vi nhận lấy phần hồi môn này. Bởi vì trong mắt hắn nữ nhân này chưa từng quan tâm tới nữ nhi. Nhưng mà nhớ tới nàng nói, trước đó ở Lung Linh tông nàng từng cứu Vi Vi, nói rõ nữ nhân này cũng không phải không đặt Vi Vi vào trong lòng một chút nào. Ít nhất cứu Vi Vi một mạng, có thể thấy được nàng còn có tình cảm mẫu tử. Một chút tâm ý của mẫu thân hắn cũng không nên cự tuyệt thay Vi Vi.
Thanh Cúc trở về, báo lại:
- Đại nhân, nàng đi rồi... Có lẽ đang khóc.
Dương Khánh hít sâu một hơi, hai mắt mở ra, bàn tay khẽ lật, đưa nhẫn trữ vật trong lòng bàn tay ra.
- Các ngươi đi kiểm kê một chút đi. Sau đó lại xếp vào đống đồ hồi môn của Vi Vi. Nhớ kỹ cẩn thận kiểm tra, không nên lưu lại bất kỳ thứ gì có liên quan tới nữ nhân kia làm cho Vi Vi hoài nghi.
Dứt lời, Dương Khánh rời đi.
Thanh Mai và Thanh Cúc nhìn nhau thở dài một hơi, thật sự không ngờ vị phu nhân kia lại có địa vị lớn tới như vậy. Chỉ là thân phận kia sợ rằng cả đời không thể nào để cho Vi Vi biết rõ.
Hai người bắt đầu kiểm kê đồ vật trong thủ trạc trữ vật. Phần hồi môn này rất phong phú, vô cùng phong phú. Ít nhất từ trước tới nay hai người chưa từng thấy qua nhiều đồ như vậy. Nguyện Lực châu không nhiều lắm, chỉ có hai ức Nguyện Lực châu hạ phẩm, thế nhưng mà đồ đáng giá quả thực rất nhiều...
Ngày vui rất nhanh đã tới, Ngọc Đô Phong giăng đèn kết hoa. Cả đô thành, trước cửa từng nhà đều phủ lên lồng đèn màu đỏ, dân chúng trong đô thành được miễn thuế một năm. Làm cho tất cả dân chúng trong đô thành đều ăn mừng theo. Ước gì Miêu Nghị lấy thê thiếp thêm vài lần. Cho nên số lồng đèn đỏ được treo cũng vô cùng nhiều. Nhất là những thương nhân kia càng ra sức biểu hiện. Dù sao bọn họ mới là nhà giàu được miễn thuế, là người được lợi lớn nhất. Bởi vậy cả đô thành so với năm mới còn náo nhiệt hơn. Ngày cũng như đêm, tràn ngập bầu không khí vui mừng.
Sườn núi Ngọc Đô phong đã sớm có khách viện do thương hội tiên quốc chuẩn bị. Cơ hồ tất cả các khách viện đều được chuẩn bị dùng để chiêu đãi khách nhân. Đây là tâm ý của thương hội Tiên quốc, tự nhiên sẽ không lấy tiền.
Thời gian trôi kinh quá