Chờ đợi chừng mấy tháng không có một bóng người lộ diện, đến nửa năm sau một lần nữa mới thấy mặt Ngọc La Sát.
Miêu Nghị từ trên bàn nhảy xuống dưới, cười nói:
- Như thế nào, hải địa đó thật sự không lừa ngươi phải không?
Quả thật Ngọc La Sát vừa đến địa điểm khai phá ra Tinh Vực đồ để xác minh qua. Dựa theo phương pháp Miêu Nghị nói thì sau đó kết quả thu được quả nhiên đúng như lời của hắn. Tâm tình nàng kích động không thôi, thế nhưng nàng cùng không thừa nhận như vậy, ngược lại còn cảnh cáo:
- Nếu như theo bản đồ không tìm thấy vật cần tìm, ngươi sẽ biết hậu quả.
Miêu Nghị nghe vậy vội nói:
- Bản đồ bảo tàng này là đồ thật, vấn đề là làm sao qua cửa của đội ngũ cận vệ thôi.
Ngọc La Sát lạnh nhạt nói:
- Phía bên thiên đình cũng không xuất ra quá nhiều nhân lực, bên cực nhạc giới cũng đã tham gia bắt đầu điều tra phong ấn yêu tăng nam ba rồi. Vừa vặn La Sát Môn ta cũng có thể cho người tham gia. Ta tự mình đi xem, tựa hồ cũng là điều đương nhiên đi?
Trong lòng Miêu Nghị cuồng hỉ, thực lực hành động của nữ nhân này quả nhiên cường đại, không khỏi hỏi tiếp:
- Ngươi làm sao làm được?
- Chuyện này không cần ngươi quan tâm.
Ngọc La Sát dứt lời thì ôm ngang Miêu nghị thi pháp kiểm tra đồ vật trong không gian trừ vật của Miêu Nghị một phen. Sau đó bàn tay mở ra, lại nhét hắn ta vào trong túi thú vật.
Miêu Nghị lần nữa rơi vào trong túi thú vật, nhưng lần này đã khác với lần trước. Hắn mở ra pháp nhãn, rốt cuộc cũng thấy rõ trong túi hành trang thú vật của Ngọc La Sát đến cùng là cất giữ món đồ chơi nào.
Một con quái vật giống như con rắn khổng lồ, từ trên thân nó mọc ra một đôi cánh bằng thịt, trên đầu mọc ra vài đôi mắt xanh mơn mởn. Chiếc miệng rộng đầy răng cưa, từng chiếc răng nanh nhe ra cùng đầu lưỡi đỏ tươi kèm theo chất lỏng ướt át, dinh dính. Theo từng đợt hô hấp mà tạo ra luồng gió tanh nòng. Nó còn có hai móng vuốt sắc bén, toàn thân bao phủ một bộ vảy màu vàng, đôi cánh bằng thịt ánh lên màu vàng rực rỡ như vải dầu.
Long xà? Miêu Nghị thầm giật mình, món đồ chơi trong truyền thuyết này đây là lần đầu tiên hắn thấy. Nghe nói quanh năm chỉ ẩn úp trong Vô Tận Thân Uyên, thực lực vô cùng cường hãn, không nghĩ trong tay Ngọc La Sát lại có thứ này.
Nhìn thấy Miêu Nghị, con long xà lè ra cái lưỡi như muốn nuốt chửng người khác liếm đi liếm lại, chỉ là lần này Miêu Nghị đã có pháp cương hộ thể.
Tinh không mênh mông, trong một khỏa tinh cầu, dưới chân núi một đàn thú khổng lồ đang chạy như điên, phía sau có hơn mười con quái thú hung dữ đang truy đuổi săn giết.
Phía trên đỉnh núi tạm thời dựng một cung điện bằng gỗ đốc trấn đinh, là nơi ở của quân cận vệ Trung Xu. Mà mục tiêu tìm kiếm hiển nhiên là khu vực phong ấn yêu tăng nam ba.
Viên tinh cầu này mới được phát hiện là nơi thích hợp, điều tra thăm dò nhiều năm như vậy rốt cuộc mới phát hiện được Đinh Mão Vực ở tinh cầu này. Sau khi đã sắp xếp vào trong bản đồ tinh vực, rất nhanh sẽ có các sơn thần thổ địa tới đây tiền nhiệm.
Đại quân Trung Xu được chỉ hiếu di chuyển đến khu vực này tìm kiếm, vừa tiếp cận được khu vực điều tra tuyến đầu. Vừa thuận tiện cho việc chỉ huy.
Một nam một nữ đang đứng ở trên núi, kề vai sát cánh nhìn bầy thú đang chạy như điên dưới chân núi.
Nam khôi ngô là đại đô đốc Trấn Đinh Vệ, tên Thiên Kiếm. Nữ là một thiếu nữ áo trắng như tuyết, không phải là ai khác mà là Ngọc La Sát.
Những đội ngũ lui tới ngoài điện không biết Ngọc La Sát thì đều âm thầm ngạc nhiên, họ không biết thiếu nữ là ai, lại mà được đại đô đốc đích thân phụng bồi.
- Thiên Kiếm, đã hai vạn năm rồi có lẽ chúng ta còn chưa gặp lại nhau nhỉ?
Ngọc La Sát nhìn về phía chân núi, nhàn nhạt nói.
- Đoán chừng có lẽ là thế. Quân cận vệ phụng mệnh điều động khắp nơi, khó gặp nhau cũng là chuyện bình thường.
Thiên Kiếm khẽ cười một tiếng, lại nghiêng đầu nhìn về phía cô, mỉm cười nói:
- So với năm đó, Ngọc Phật thoạt nhìn tựa hồ trẻ tuổi hơn, thật là làm nữ nhân trong thiên hạ hâm mộ đấy. Ở chỗ này lại có thể chạm mặt Ngọc Phật, Thiên Kiếm ta cảm thấy hơi ngoài ý muốn, không biết có chuyện gì mà cần Ngọc Phật đích thân ra mặt thế này?
Ngọc La Sát bình tĩnh nói:
- Không giấu ngươi, ta xuất thân từ Nam Mô Môn, năm đó yêu tăng nam ba làm ra chuyện diệt môn làm ta khắc cốt minh tâm. Ta may mắn mới tránh được một kiếp. Có lẽ là e ngại, nghe nói thần hồn của yêu tăng nam ba còn chưa bị diệt, còn có khả năng lại hiện thân, trong nội tâm ta thật sự bất an. Vừa vặn linh sơn cũng nhúng tay vào việc này, ta thuận tiện sang đây nhìn một chút.
Thiên Kiếm thở dài:
- Tâm tình của Ngọc Phật ta có thể hiểu được. Yêu tăng nam ba coi chúng ta như cỏ rác, một khi trùng sinh chính là hạo kiếp thiên hạ, đoán chừng không ai không sợ. Tinh không mênh mông, dùng cách này để lục soát dò xét, nhân lực trong tay ta thật sự là chưa đủ. Quân cận vệ cũng không có khả năng tiêu tốn hết sức lực ở chỗ này. Lần này Cực Nhạc Giới có thể chủ động phái người đến hợp tác với thiên đình cùng điều tra, cũng làm áp lực của ta giảm đi rất nhiều. Cũng có thể hiểu được Phật chủ coi trọng chuyện này.
Ngọc La Sát nghe vậy mới nói:
- Phật chủ cũng là thấy sau khi Tứ Quân rời đi nhưng chậm chạp không có động tĩnh gì, lo lắng sợ hỏng việc nên mới liên hệ với thiên đình, chủ động xuất thêm người trợ giúp tìm kiếm một phen.
Thiên Kiếm lắc đầu:
- Người quang minh chính đại trước mặt không nói chuyện mờ ám, Tứ Đại Thiên Vương bên kia. Ài..
- Không nói chuyện này, ta nghĩ xem xét bốn phía chắc không có vấn đề gì nhi?
Ngọc La Sát hỏi.
Thiên Kiếm nghe vậy chần chờ, lại nói:
- Ta chỉ sợ không có cách nào phụng bồi.
Ngọc La Sát khẽ vuốt cằm:
- Hiểu rồi, ngươi trấn giữ chỉ huy Trung Xu. không dễ dàng rời đi được cứ cho ta một lệnh bài là được, không hẳn mọi người ai cũng biết ta.
Thiên Kiếm hiểu ý của nàng. Bên dưới người biết Ngọc La Sát không nhiều lắm. Thêm với việc càng ngày Ngọc La Sát càng trẻ tuổi, giống như một thiếu nữ thật làm cho người ta có cảm giác mình đang nhìn nhầm. Ngọc La Sát không có khả năng luôn giải thích với mọi người mình là ai. Hắn gật nhẹ đầu lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho nàng.
Thời gian trôi kinh quá