Việc này hắn không dám cho Tuyết Linh Lung biết, cũng không muốn Tuyết Linh Lung nghĩ ngợi nhiều, tay liền luồn vào trong y phục của Tuyết Linh Lung để phân tán sự chú ý của nàng.
- Hứ! Lại muốn làm gì nữa đây?
- Phu nhân xinh đẹp tuyệt sắc như vậy, khiến người khác không thể kìm lòng nỗi, còn có thể làm gì nữa chứ?
- Không đứng đắn, đừng bóp lung tung.
– Ta chỉ đưa người đến một chuyến, không thể nán lại lâu được, lần sau quay lại không biết là chuyện của bao lâu nữa, dứt khoát nắm bắt thời gian ăn sạch nàng mới được…
Vân Hoa Các, Miêu Nghị mặc áo giáp màu tím đi ra khỏi cửa lớn của nhà hàng, lập tức có một nhóm người nhảy ra từ hai bên trái phải và phía trước cửa hàng, ngăn chặn hắn lại.
Nhân mã của Cận vệ quân đang canh giữ ở bên ngoài nhanh chóng lao ra, Phá Pháp Cung, Lưu Tinh Tiễn nhắm chuẩn những người xung quanh.
Thấy những người này không hề hoang mang rối loạn chút nào, Miêu Nghị được Khấu gia nhắc nhở trước nên đương nhiên đã hiểu rõ trong lòng, lạnh nhạt nói:
- Ai dám làm càn ở đây? Một người chắp tay nói:
- Ngưu tổng trấn, Tề Quang Hiên đã chuẩn bị đầy đủ rượu và đồ ăn rồi, phái tại hạ đến đây đón đại nhân đi vào dự tiệc.
Có một người khác cũng chắp tay, nói:
- Ngưu tổng trấn, thiệp mời của Tinh Nguyệt Lâu chắc chắn ngài đã nhận được rồi, tại hạ phụng lệnh đến nghênh đón.
Lại có một người nữa cười lạnh, nói:
- Ngưu tổng trấn, ta là người do Tàng Chân Các phái đến, xin hãy nể mặt!
Những người bên trong Hoa Vân Các đều nhìn ra phía ngoài nhòm ngó.
Miêu Nghị phất tay xung quanh, ý bảo thủ hạ của mình buông cung tiễn xuống, hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nói:
- Thiệp mời của ba nhà ta đều đã nhận được rồi, chỉ là việc gì cũng phải có trước có sau, ba nhà các người cùng lúc chạy đến, ta cũng không có cách nào đi dự tiệc cùng một lúc được, bằng không thế này đi... - Hắn giơ tay chỉ lên trời, nói tiếp: - Ta không muốn đắc tội với bất kỳ nhà nào cả, ta sẽ hạ lệnh thả các ngươi ra khỏi thành, các ngươi ra ngoài thành tỉ thí một trận, ai đánh thắng ta sẽ ưu tiên đi đến nhà đó, công bằng hợp lý, thế nào?
Hắn thầm lẩm bẩm trong lòng, đã đi ra rồi thì đừng có mong quay lại nữa, ba nhà đó ít đi vài nhân thủ ở trong thành mình cũng bớt đi chút uy hiếp, lão tử không mở cửa, có bản lĩnh thì công thành giết người mà vào.
Chủ ý này không tệ! Thủ hạ hai bên nghe vậy, rất nhiều người đã méo miệng, chỉ là nụ cười hằn chút tia máu trên mặt lộ ra có chút dữ tợn.
Người của ba nhà phái tới đưa mắt nhìn nhau, không ngờ rằng Miêu Nghị sẽ đưa ra biện pháp này, nhất thời không biết phải quyết định như thế nào, đang suy nghĩ xem có phải báo cáo lên trên không.
Ai biết được trong ngõ hẻm bên cạnh đột nhiên có người nhảy ra phá hỏng chuyện tốt của Miêu Nghị.
- Ngưu tổng trấn, tỉ thí thì miễn cho, vẫn là đến Tàng Chân Các trước đi. - Hàn Đông từ từ bước ra từ sau lưng một người.
- Hàn huynh, việc này huynh nói có thể không tính! - một lão đầu ở đối diện cửa hàng chậm rãi bước ra, đại trưởng quỹ của cửa hàng nhà Doanh gia Chiết Xuân Thu.
- Chiết huynh nói rất có lý. - ở bên cạnh cửa
hàng lại có một vị phu nhân xinh đẹp kiều diễm bước ra, một bộ trường bào sắc hoa quệt đất đi đến, cười lạnh nói:
- Sợ rằng không thể theo hai vị được!
Phan Trại Tiên cười ha ha nói:
- Khẩu khí thật lớn!
Hàn Đông lạnh nhạt nói:
- Không có cách nào, tại hạ thừa lệnh Thiên Đình ban sai pháp chỉ, đương nhiên khẩu khí phải lớn hơn hai vị một chút rồi.
Lời này vừa nói ra, Chiết Xuân Thu và Phan Trại Tiên biến sắc. Miêu Nghị cũng đột ngột nhìn Hàn Đông.
Hàn Đông không để ý hai người kia nữa, chắp
tay khách khí nói với Miêu Nghị:
- Thiên Đình đã hạ chỉ lệnh quản lý liên hợp ba bộ Hữu bộ, Cận vệ quân và Tây quân, người của Tây quân đã đến trước một bước, đang ở Tàng Chân Các đợi đại nhân đến hỏi chuyện, mong rằng đại nhân sẽ không trì hoãn nữa! - Nói xong liền quay người đưa tay ra tương thỉnh.
- Mời!
Miêu nghị thản nhiên nói:
- Sao ta lại không nghe nói là Thiên Đình có ý chỉ gì đó? - Hắn biết kéo cũng đã kéo rồi, Tây quân chính là đã bị nắm trên tay người ta, chỉ cần nhận Thiên Đình pháp chỉ nói đi nói lại thì phái ai đến cũng như nhau cả thôi, đều là tuân theo pháp chỉ của Thiên Đình mà làm việc.
Hàn Đông không nói hai lời liền móc tinh linh ra không biết đang liên hệ với ai, chỉ trong chốc lát sau, Miêu Nghị liền nhận được truyền tin của Dữu Trùng Chân, biểu thị Tây quân bên đó quả thực đã phái người đi tra án rồi, bây giờ không phải là thẩm vấn, mà là muốn tìm hiểu tình hình một chút, yêu cầu hắn phối hợp, bằng không chính là kháng chỉ!
Thấy hắn bỏ tinh linh xuống, Hàn Đông mỉm
cười một cái, lại một lần nữa đưa tay ra tương thỉnh:
- Mời!
Miêu Nghị không nói câu gì bay lên không, một đám thuộc hạ cũng đi theo bảo vệ.
Hàn Đông cũng dẫn người bay đi, có pháp chỉ trên tay, quy tắc của Thiên Nhai cũng không thể nào đè ép được.
Chiết Xuân Thu và Phan Trại Tiên nghiêm mặt, đều biết đối phương đang giở trò lừa bịp, thế nhưng người ta đã mang cả thiên chỉ ra để ép người, ai cũng không dám công nhiên kháng chỉ, đành phải trừng mắt ngậm bồ hòn làm ngọt.
- Vương phi, người đã đến chỗ chúng ta trước rồi, lập tức tới ngay.
Bên ngoài tấm rèm che đang rũ xuống, Câu Việt nhận được tin tức liền đứng trước cửa thông báo một tiếng.
Mị Nương đang trong phòng trang điểm lộng lẫy xinh đẹp chờ tin tức nghe vậy vô cùng mừng rỡ, trước đó Câu Việt đã nói rõ tình hình cho bà nghe, mấy nhà đều gửi thiệp mời đến cướp người, bà không ngờ Câu Việt lại thật sự có cách áp chế mấy nhà khác đưa được người đi trước. Mị Nương lúc này mừng rõ, nói:
- Câu quản gia đúng là đại tài, Vương gia phái quản gia đích thân ra tay quả nhiên không sai.
- Là việc lão nô phải làm. Vương phi chuẩn bị xong rồi xin hãy báo cho lão nô một tiếng. - Câu Việt lên tiếng nhắc nhở.
- Được - Mị Nương lập tức đáp ứng, đợi sau khi Câu Việt lui đi, lập tức quay người, kết quả phát hiện ra không thấy nữ nhi (con gái) của mình đâu nữa, hai mắt trợn trừng, nói:
- Người đâu? Mị Nhi, mau ra đây!
Thời gian trôi kinh quá