Sau khi đi từ chính sảnh ra ngoài, hai cô gái dẫn Miêu Nghị đi về hậu viện. Hậu viện này Yêu Nhược Tiên căn bản không ở. Ông ta nếu không phải ở lì trong động dưới đất luyện bảo, thì sẽ đóng cửa tu luyện bên trong đại sảnh, canh chừng Đường Lang cùng Hắc Thán. Như vậy vừa khéo thuận tiện cho Miêu Nghị. Hắn tạm thời không tiện công khai lộ diện ở Thủy Vân phủ.
Hai nàng một người quét dọn phòng, một người đi nấu nước. Điều kiện nơi này không thể sánh được so với lúc ở bên Trấn Hải sơn có thể có suối nước nóng thiên nhiên để tắm rửa.
Miêu Nghị đứng ở trong đình viện, viết mấy phần ngọc điệp. Một phần là viết cho Lão Bản Nương, báo cho nàng biết một tiếng mình đã an toàn về đến nơi. Một phần là viết thăm hỏi Yến Bắc Hồng, một phần còn lại là viết cho Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy.
- Thiên Nhi!
Sau khi hắn viết xong, gọi một tiếng.
Thiên Nhi đang quét dọn phòng, nghe tiếng đi ra. Miêu Nghị đưa từng phần một đến trong tay của nàng, dặn dò:
- Phần này phát đến Lưu Vân Sa hải, phần này chia ra đến Yến Bắc Hồng, Triệu Phi, Tư Không Vô Úy. Bây giờ lập tức phát đi.
- Dạ, đại nhân!
Thiên Nhi nhanh chóng cầm ngọc điệp rời đi.
- Đại nhân! Mời dùng trà!
Tuyết Nhi chỉ vào cái khay đặt trong mâm ở bên cạnh, đồng thời lau qua ghế cho hắn.
Miêu Nghị đi tới trong đình ngồi xuống. Tuyết Nhi châm một chén trà, hai tay dâng đến trước mặt hắn. Miêu Nghị nhận vào tay ngửi ngửi một cái, đột nhiên không nhịn được bật cười ha hả.
Tuyết Nhi không biết hắn cười cái gì, hỏi thăm dò:
- Đại nhân, sao thế? Trà này là đỉnh cấp hương trà của Thủy Vân thành tiến cống đến. Là tì nữ pha không thơm sao?
Nàng ít nhiều có chút thấp thỏm, đại nhân đi rồi, nàng đã lâu năm không hầu hạ qua người nào một cách chính thức, cho nên lo lắng có phải là có chút ngượng ngập lóng cóng tay chân rồi hay không.
Bây giờ đều là người khác hầu hạ nàng và tỷ tỷ. Miêu Nghị đi rồi hai người bởi vì phải xử lý công vụ của Thủy Vân phủ, bèn chọn hai tên thị nữ làm tạp vụ. Bây giờ sau khi biết Miêu Nghị trở về, nàng đã thương lượng cùng tỷ tỷ, chuẩn bị cho hai thị nữ kia đi chỗ khác. Cũng không phải là sợ Miêu Nghị thấy các nàng hưởng phúc khi sai khiến người khác, mà không muốn thấy Miêu Nghị sau khi trở về bên trong dinh phủ còn có những nữ nhân khác tồn tại. Có một số việc không thể nói rõ ra được, vạn nhất có nha đầu nào đó không có mắt, câu được đại nhân thì sao? Cho nên hai người cho rằng những việc nặng nhọc phiền phức này vẫn là tự thân mình làm tốt hơn, cố làm thêm chút chuyện đều là cam tâm tình nguyện.
Không ngờ chuyện Miêu Nghị cười vừa khéo trái hẳn lại. Ở Lưu Vân Sa hải, hắn vẫn thường hầu hạ Lão Bản Nương, lần này trở về thật ra thì có chút không quen được hầu hạ, phát hiện quay trở lại trên địa bàn của mình thật là thư thái!
- Không sao, trà rất thơm, ngươi đi làm việc đi!
Miêu Nghị cười phất phất tay, bảo nàng lui xuống.
Chờ đến sau khi hai nàng chuẩn bị thỏa đáng hết thảy mọi việc, một chủ hai phó tiến vào phòng tắm. Cái ao đục ra từ một khối đá lớn này đã được đổ đầy nước ấm bốc hơi nghi ngút.
Sau khi hai nàng giúp Miêu Nghị cởi quần áo, lại xấu hổ cởi y phục của mình, bước chân nhẹ nhàng mang theo tấm thân mềm mại đi vào trong ao hầu hạ ở hai bên hắn. Thật lâu không có đối mặt cùng nam nhân một cách trần trụi như thế này, cả hai đều có chút không được tự nhiên.
Thân thể ngày càng trở nên thành thục trắng như tuyết mê người của hai nàng đích xác là khiến cho huyết mạch của người ta căng phồng sôi trào. Cộng thêm da thịt cọ sát người, lại là đối tượng có thể tùy ý chiếm đoạt lấy, nên Miêu Nghị vốn đã nhiều năm không làm chuyện tình ái đâu còn nhịn được nữa, thuận tay giật tung lấy yếm ngực của Thiên Nhi. Khuôn ngực trắng như tuyết đầy ắp rơi vào bàn tay hắn, rất nhanh sau đó hai người liền quấn quít lấy nhau. Có thể nói là một hơi làm cho hai nàng hoàn toàn thống khoái và hao hết hơi sức gân cốt.
Tình ấy cảnh ấy, thanh âm và sóng nước dập dờn bồng bềnh, người tùy ý phóng túng, người được sủng hạnh mềm oặt như tương tàu, hương diễm vô cùng... (tảo hoàng đả phi, chống sắc hiệp, chỗ này đã bị lược bớt 10.000 chữ!)
Chờ đến khi ba người đi ra từ trong phòng tắm, trời đã hoàng hôn. Nét mặt của hai nàng đã thay đổi hẳn, hoa dung tỏa sáng, thật là còn xinh đẹp yêu kiều hơn cả hoa. Nữ nhân quả nhiên cần phải mưa móc chăm bón đều đặn mới tư nhuận được. Ánh mắt của họ nhìn Miêu đại phủ chủ có chút đọng nước long lanh, bám riết lấy người. Còn Miêu Nghị thì cũng rất là “thần thanh khí sảng”!
Hai nàng cáo biệt Miêu Nghị rồi rời đi.
Không có biện pháp nào, Miêu Nghị hiện tại còn chưa thuận tiện lộ diện, hai người còn phải đi về ngồi trấn giữ công việc trong phủ. Cái chuyện cửu biệt trùng phùng thức trọn đêm nay quả thực không có biện pháp nào cùng nhau vượt qua rồi.
Không bao lâu, Diêm Tu được thông báo vội vã chạy đến, vừa nhìn thấy được Miêu Nghị ở trong đình ở phía sau viện liền mừng rỡ hành lễ:
- Diêm Tu tham kiến đại nhân!
- Không cần đa lễ!
Miêu Nghị nhìn trên dưới dò xét lão một cái, phát hiện Diêm Tu tóc đã bạc trắng toàn bộ rồi, già đi rất nhiều.
Thật sự là tu vi của Diêm Tu tiến triển quá chậm, không có đầy đủ Nguyện Lực châu, tốc độ luyện hóa lại không đủ, đến nay vẫn là Bạch Liên cửu phẩm. Ngay cả Thiên Nhi, Tuyết Nhi là kẻ hậu tiến, cũng đã vượt qua ông ta rồi.
Miêu Nghị lật tay lấy ra một khối ngọc điệp đưa cho ông ta:
- Diêm Tu, cái này ngươi xem ra là dùng được.
Diêm Tu nhận vào tay vừa nhìn, lẩm bẩm đọc một tiếng:
- Hỗn Nguyên công pháp!
Ông ta chợt ngẩng đầu một cái:
- Đại nhân, đây là?
Miêu Nghị trả lời:
- Đây là ta tìm kiếm về cho ngươi, vốn là công pháp tu hành của đệ nhất chiến tướng Hỗn Nguyên chân nhân dưới tay của Đạo thánh Phong Bắc Trần, sau đó lúc giao thủ cùng Ma thánh, đã bỏ mạng dưới tay của Ma thánh. Công pháp này xem ra cũng không kém. Ngươi lấy đi tu luyện trước, đến lúc đó xem thử tiến độ tu luyện như thế nào, rồi xem coi có thích hợp nữ nhân tu luyện hay không. Nếu như tiến độ tu luyện nhanh hơn công pháp tu luyện của Thiên Nhi, Tuyết Nhi, lại thích hợp cho nữ nhân tu luyện, thì để cho hai người bọn họ cũng tu luyện công pháp này!
Thủ hạ đệ nhất chiến tướng của Đạo thánh, còn đã từng giao thủ cùng Ma thánh, công pháp tu luyện này còn cần phải nói sao? Diêm Tu chấn kinh, thậm chí hưng phấn có chút run rẩy, có thể nói là trong nháy mắt lão lệ tràn đầy, đưa tay vén vạt áo trường bào, quỳ xuống đất ngay tại chỗ, hai tay dâng ngọc điệp nức nở nói:
- Đại nhân đối với thuộc hạ có thể nói là ân chẳng khác gì tái tạo. Sau này đại nhân có lệnh, thuộc hạ nhất định vượt lửa qua sông không chối từ, nguyện suốt đời quên mình phục vụ vì đại nhân. Nếu làm trái với lời thề này, nhất định bị trời phạt!
Miêu Nghị đoan đoan chánh chánh ngồi đó nhận lễ của ông ta, xong mới giơ tay lên nói:
- Đứng lên rồi nói!
Sau khi đợi Diêm Tu đứng lên, hắn lại báo cho biết:
- Ta đã từng đáp ứng với người tặng cho công pháp này, pháp này không thể dễ dàng truyền ra ngoài. Ngươi hãy nhớ kỹ công pháp này, sau đó phá hủy ngọc điệp, không được để rơi vào trong tay người khác, bằng không ta không tha cho ngươi!
- Thuộc hạ nhớ rõ!
Diêm Tu chắp tay nghẹn ngào.
Thật sự là không cảm kích cũng không được. Ông ta tu luyện vốn là công pháp của tiểu môn tiểu phái, hơn nữa còn là tàn thiên, giờ đây cơn mưa đúng lúc nắng hạn thế này, không nghi ngờ gì chính là thứ để kéo dài tính mạng của ông ta. Hơn nữa còn là kéo dài mạng sống của ông ta với thời gian rất dài, rất lâu.
Miêu Nghị lại hỏi ông ta một chút về tình hình của Thủy Vân phủ rồi bảo ông ta lui xuống...
---------------
Thời gian trôi kinh quá