Nghe đại nhân nói phải bỏ ra rất nhiều, Thiên Nhi thử hỏi:
- Xài rất nhiều tiền sao?
- Không phải là chuyện tiền.
Miêu Nghị thở ra một hơi, quay đầu lại nói:
- Ta đi một chuyến. Xem Yến đại ca rút cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Dứt lời, hắn vút không rời đi.
Hồng Tụ nói Vô Ưu quả càng nhiều càng tốt, hắn cũng không biết càng nhiều càng tốt rút cuộc là bao nhiêu mới được, cũng không rõ ba vạn viên Vô Ưu quả đến rút cuộc là được hay không được, lo lắng Yến Bắc Hồng gặp chuyện không may, vì vậy vẫn quyết định đi một chuyến. Nhưng nếu Hồng Tụ không muốn mình đi, vậy thì chờ nàng đi trước rồi hãy nói, đã nói chuyện liên quan đến sống chết của Yến Bắc Hồng, hắn không thể nào không để tâm đến.
Tử Lộ Tiên quốc, Thiên Hành cung.
Miêu Nghị từ trên trời giáng xuống xông thẳng vào hậu cung. Mấy cung nữ đang quét dọn giật mình nhất tề nhìn ra, bọn tựa hồ cũng quá quen thuộc với người vừa tới, đã chẳng có gì lạ.
Miêu Nghị sải bước xông thẳng vào đại môn hậu điện, đột nhiên một thân ảnh nhanh chóng xông tới, ngăn cản trước mặt Miêu Nghị, đang muốn giận dữ mắng mỏ người nào dám tự tiện xông vào nơi đây, sau khi thấy là Miêu Nghị liền ngẩn ra, nhanh chóng chắp tay cười nói:
- Thì ra là Miêu điện chủ.
Miêu Nghị cảm thấy người này nhìn quen mắt, rất nhanh nhớ lại, chính là một trong sáu vị Hành tẩu ban đầu khi ba cung đại chiến Yến Bắc Hồng mang đến, nhưng không biết tên gọi là gì, khẽ gật đầu cười một tiếng nói:
- Ta tìm cung chủ của các ngươi.
Người này cười nói:
- Cung chủ đang ở cấm địa hậu sơn bế quan tu luyện, kêu không được quấy rầy, lệnh cho tại hạ ở chỗ này đãi khách, Miêu điện chủ không ngại nghỉ ngơi trước rồi hãy nói.
Miêu Nghị nói:
- Hồng Tụ, Hồng Phất đâu rồi? Tìm các nàng cũng được.
Người này lại nói:
- Nhị vị cô cô đang cùng cung chủ bế quan, nếu Miêu điện chủ có chuyện gì không ngại cho tại hạ biết. Lần sau gặp cung chủ hoặc nhị vị cô cô ta sẽ chuyển lời.
Miêu Nghị nói:
- Ta sẽ đi thông báo ngay bây giờ.
Người nọ lại nói:
- Miêu điện chủ, thật xin lỗi. Cung chủ trước đó đã thông báo, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy, nếu không sẽ lấy đầu của ta, tại hạ không dám kháng mệnh!
Thấy hắn nhất định không chịu, biết ép nữa cũng vô dụng, cũng không nên dùng sức mạnh với người của Yến Bắc Hồng, Miêu Nghị gật đầu, cũng không còn miễn cưỡng, chẳng qua thở dài nói:
- Ta mới tới đây, vốn còn muốn tìm Yến đại ca làm bạn xem cảnh tượng nơi đây, ai ngờ hắn không tiện theo ta, thật là mất hứng.
Người nọ chắp tay cười nói:
- Nếu Miêu điện chủ không chê, tại hạ theo Miêu điện chủ đi xem một chút thì thế nào?
Miêu Nghị cười ha hả nói:
- Cũng được, đi dạo xem một chút trước, quay về hãy an bài cho ta một nơi yên lặng, ta không thích có người quấy rầy.
- Tại hạ nhớ rồi!
Người nọ xoay người đưa tay nói:
- Mời!
Miêu Nghị gật đầu, theo hắn xuất cung.
Hai người bay đến đỉnh núi phụ cận chơi nhìn, có người nọ làm dẫn đường, cũng không ai ngăn trở, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia.
Sau khi đi dạo đến phía sau núi, người nọ không biết là cố ý hay vô tình không để cho Miêu Nghị đến gần một nơi, Miêu Nghị không khỏi liếc mắt nhìn ngọn núi đá nguy nga chót vót gần đó, cũng không nói thêm cái gì.
Màn đêm buông xuống, Miêu Nghị yên lặng từ trong biệt viện lặng lẽ chạy ra ngoài, dựa vào tu vi hiện giờ của hắn, người bình thường cũng rất khó phát hiện ra hắn, lại lặng lẽ chạy tới phía sau núi, né tránh canh gác của đám thủ vệ, tiếp cận ngọn núi đá ban ngày nhìn thấy cái, lặng lẽ tìm kiếm chung quanh, làm phép điều tra.
Dưới bóng đêm, gần nửa canh giờ vẫn không tìm được đầu mối gì, đang kỳ quái hết sức, lỗ tai lại đột nhiên dựng lên, mơ hồ nhận thấy được tựa hồ có tiếng vang dị thường, rất nhỏ, nhưng không thoát khỏi lỗ tai của hắn.
Hắn làm phép lẳng lặng lắng nghe, rất nhanh lại bắt được nơi phát ra rất nhỏ, Miêu Nghị quay đầu lại nhìn về phía sơn cốc cách đó không xa, nhẹ nhàng mà đi, trực tiếp rơi vào trong sơn cốc. Nơi này lúc trước hắn đã lục soát qua nhưng ngay cả một cái động cũng không tìm thấy, tuy nhiên phát hiện thanh âm càng ngày càng rõ ràng, ánh mắt nhanh chóng tập trung vào một tảng đá lớn ở đáy cốc.
Bay tới bên cạnh cự thạch vừa nghe, nghe thấy một trận gào thét giống như dã thú, mơ hồ từ dưới tảng đá truyền ra, làm phép điều tra, hay thật, dưới tảng đá quả nhiên có động thiên khác.
Hai cánh tay Miêu Nghị ôm cự thạch, nhẹ nhàng bưng qua một bên, tận lực không phát ra âm thanh, phía dưới quả nhiên có một cửa động tối như mực.
Cự thạch vừa dịch chuyển khỏi, thanh âm gào thét giống như dã thú lập tức rõ ràng hơn rất nhiều, tựa hồ là từ chỗ sâu trong động truyền đến, nhưng cự thạch dịch chuyển không tránh khỏi có hòn đá nhỏ rơi xuống.
- Ai?
Trong động mơ hồ truyền đến một tiếng kêu khẽ, một bóng người nhanh chóng vọt ra.
- Hồng Phất!
Miêu Nghị từ phía sau cự thạch bước ra ngoài, gương mặt lạnh lùng.
Người vừa lao ra trong động không phải là người khác, mà chính là một trong những thị nữ của Yến Bắc Hồng Hồng Phất, nhìn thấy Miêu Nghị, ánh mắt cảnh giác của nàng trở nên ngạc nhiên, có chút khẩn trương hành lễ nói:
- Miêu gia!
- Hừ!
Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nhanh chóng vào trong động.
- Miêu gia, ngài không thể đi vào!
Hồng Phất tựa hồ có chút nóng nảy, nhanh chóng đi theo, kéo cánh tay Miêu Nghị lại.
- Càn rỡ!
Miêu Nghị quát một tiếng, cảnh cáo nói:
- Buông tay!
- Miêu gia!
Hồng Tụ cũng xuất hiện ở lối đi trong động, giang hai cánh tay ngăn cản.
Sắc mặt Miêu Nghị trầm xuống, làm phép hô to vào chỗ sâu trong động:
- Yến đại ca, ngươi có ở bên trong không?
Trả lời hắn chính là tiếng gầm thét kịch liệt hơn, thanh âm kia giống như thú dữ nhốt trong vực sâu.
Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Bên trong là thanh âm gì? Hồng Tụ, Hồng Phất, các ngươi rút cuộc giở trò quỷ gì bên trong? Yến đại ca ở đâu?
Nếu như Yến Bắc Hồng ở bên trong, không có đạo lý không trả lời hắn.
- Miêu gia mời ngài quay về, đừng làm khó chúng ta.
Vẻ mặt Hồng Tụ lo âu nói.
Hai mắt Miêu Nghị chợt nheo lại:
- Chẳng lẽ hai người các ngươi cho rằng mình đạt đến Tử Liên cảnh giới là có thể ngăn cản ta? Tránh ra!
- Miêu gia, thứ cho khó lòng tuân mệnh!
- Lớn mật! Ta hoài nghi hai tiện tỳ các ngươi đang làm chuyện bất lợi với Yến đại ca, nếu còn ngăn cản đừng trách ta không khách khí!
- Chúng ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện bất lợi với đại nhân, Miêu gia...
Miêu Nghị lười tiếp tục dài dòng với hai người này, tay lật lại, nhanh chóng vỗ một chưởng vào ngực Hồng Phất, một đoàn hỏa diễm vô hình trực tiếp phá vỡ phòng ngự của Hồng Phất, đánh vào trong cơ thể Hồng Phất. Hồng Phất kinh hãi, không ngờ tốc độ xuất thủ của Miêu Nghị lại nhanh như vậy, nhanh đến mức nàng muốn tránh cũng không thể tránh thoát, bị chấn lảo đảo lui về phía sau.
Miêu Nghị lắc mình một cái chạy vào trong động, Hồng Tụ đánh tới một chưởng ngăn trở, Miêu Nghị hậu phát chế nhân, phất tay một cách, ba! Lại thêm một chưởng thuận thế đánh trúng bộ ngực của nàng.
Thời gian trôi kinh quá