Miêu Nghị
thu hồi hư ảnh của Phục Thanh vào trong lệnh bài, lau mồ hôi lạnh cười khổ nói:
- Ngươi làm ta sợ muốn chết! Cái này đương nhiên là của Phục Thanh đại nhân tặng
cho ta đấy.
Ai ngờ Liệt Hoàn hừ lạnh một tiếng:
- Cái Linh Lung Bảo Tháp này quá cổ quái rồi, ngay cả người sống cũng có thể giả
mạo, còn có cái gì là không thể giả mạo được chứ? Phục Thanh đại nhân làm sao
có thể tặng lệnh bài của người cho ngươi?
Khi nói chuyện hai mắt lại lóe ra hung quang.
-...
Miêu Nghị thần tình cứng đờ, co giật một chút, bỗng nhiên khí cấp bại phôi chỉ
vào Liệt Hoàn nổi giận mắng:
- Liệt Hoàn, con mẹ ngươi đầu óc có bị bệnh không? Lệnh bài này có thể giả mạo
được sao? Đây là Phục Thanh đại nhân tự tay tặng cho ta, ngươi mở to con mắt
chó của ngươi ra nhìn cho kỹ đi.
Không vội vã không được a, cái mạng nhỏ của hắn cũng sắp mất rồi. Hắn đẩy lệnh
bài trong tay, hư ảnh Phục Thanh ngồi xếp bằng tĩnh tọa lại bị phóng ra.
Nhưng mà Liệt Hoàn đã bị Linh Lung Bảo Tháp cổ quái này làm cho sợ rồi, vì cái
mạng nhỏ của mình tự nhiên phải cẩn thận nhiều hơn nữa, sở dĩ căn bản không để
cho mình bị lừa dắt mũi kéo vòng vòng, cười lạnh nói:
- Bất luận lệnh bài thiệt giả, ngươi trước hết chứng minh chính ngươi là Ngưu
Nhị thật đi rồi nói sau.
Xem ra là đàn gảy tai trâu rồi! Miêu Nghị hận đến ngứa cả hàm răng, mắng ỏm tỏi:
- Con bà nó, lão tử với ngươi đâu có quen, ngay cả lấy ra lệnh bài của Phục
Thanh đại nhân ngươi còn không tin, ta còn chứng minh cái rắm gì a?
Sau khi những người tuyết luân phiên công kích, uy lực công kích đã yếu đi tất
nhiều, ngay cả độ cao nhảy bay lên đều không thể chạm đến Liệt Hoàn. Liệt Hoàn
cũng nhẹ nhàng thở ra, rốt cục ngừng nghỉ được, chỉ vào Miêu Nghị cười lạnh
nói:
- Ta đây bất luận! Dọc theo đường đi gặp được bốn tên Ngưu Nhị, quỷ mới biết
ngươi có phải là thật hay không, ai chẳng biết ta là thủ hạ của Phục Thanh đại
nhân, làm ra lệnh bài của Phục Thanh đại nhân đối phó ta hoàn toàn có khả năng,
mấu chốt là Phục Thanh đại nhân không có khả năng đưa lệnh bài đưa này cho
ngươi là tên tiên quốc tiểu tu sĩ này.
Hắn vẫn trong trạng thái nguyên hình, vốn là sắc vóc quá dữ tợn, giờ này lại
còn cười gằn, càng trở nên kinh khủng hơn. Y đã vọt đến trước mặt Miêu Nghị,
vóc người cao hai trượng đó so sánh với Miêu Nghị thì... Tuy rằng vóc người của
Miêu Nghị cũng xem như là cao trong số người bình thường, nhưung đối mặt cùng
nguyên hình cao hai trượng của Liệt Hoàn là hoàn toàn đối lập, cộng thêm Liệt
Hoàn cũng khôi ngô, nên sự đối lập này quả thực giống như một con trâu với một
con gà vậy. Liệt Hoàn vung trảo dài dữ tợn thoắt cái đã có thể nắm chặt hắn.
Lúc này cái trảo dài xanh đen sắc bén chỉ trước lỗ mũi của Miêu Nghị, giống như
một thanh trường kiếm vậy, làm cho Miêu Nghị không thể không nhẫn nhịn lên tiếng
giải thích kỹ kàng:
- Hảo hảo hảo, để ta chứng minh, chúng ta đây là lần thứ hai gặp mặt, lần đầu
tiên gặp mặt là ở chỗ Nam Cực Băng cung của Nam Cực lão tổ có phải hay không?
Liệt Hoàn liếc nhìn tuyết nhân càng nhảy càng yếu phía dưới, ngẩng đầu, hai
tròng mắt lập lòe ánh sáng đỏ chớp chớp:
- Chuyện đó người biết không ít, Phong Bắc Trần cũng phái người đi bên này,
chuyện mọi người đều biết, không thể xem như là bằng chứng để chứng minh.
- Ngươi...
Miêu Nghị lại muốn nổi dóa rồi, nhưng mà bị móng vuốt của đối phương ép tới, lại
trở nên thành thật hiền lành hẳn. Hắn vốn muốn nói ra chuyện phá hủy Hỏa Cực
Cung của đối phương, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, biết không chừng sẽ còn chết
nhanh hơn, nên chỉ đành than thở nói:
- Yêu Vương, làm phiền ngươi mở rộng đầu óc thử nghĩ lại đi, trong Linh Lung Bảo
Tháp có thủ đoạn lợi hại đối phó ngươi như vậy, cần gì phải tạo ra ta để cho
ngươi đe dọa hù sợ như vậy chứ?
Liệt Hoàn gật gật đầu nói:
- Ta cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng cấm chế bên trong này tại sao lại chuyên môn
đối phó ta, mà không đối phó ngươi?
Miêu Nghị thở dài:
- Ta làm sao biết được a, ta vừa tiến đến, liền thấy ngươi cùng những thổ nhân
đó đánh không ngừng, sau khi chúng ta chia ra ở trên biển...
Nói đến đó, dường như nghĩ tới điều gì, hồ nghi hỏi:
- Ngươi cái gọi là dọc theo đường đi gặp bốn người như ta, sẽ không là chỉ ra rằng
chúng ta đã bốn lần mặt nhau?
Liệt Hoàn cũng ngẩn ra, hai người đích thật là bốn lần gặp mặt ở thế giới này:
- Ý gì, ngươi cũng gặp ta bốn lần?
Miêu Nghị lập tức dở khóc dở cười, cái gì cũng đều hiểu hết, chả trách lão yêu
quái này trên đường mỗi lần nhìn thấy mình đều kêu lên kỳ quái cả, cho nên hắn
mới đem chuyện sau khi hai người phân biệt nhau kể ra chuyện tự bản thân mình
cũng liên tiếp gặp y 4 lần, cuối cùng lắc cái lệnh bài trong tay nói:
- Yêu Vương, chẳng qua là ngươi bay đi bayy lại gặp mặt ta mà thôi, sao lại xem
ta trở thành bốn người như thế?
Liệt Hoàn nghe hắn nói sau khi địa hình biến hóa, lại gương mặt đầy khiếp sợ
nhìn Tuyết Sơn phía trước mắt:
- Ngươi là nói, địa hình địa mạo nơi này có thể lúc nào cũng có biến hóa? Không
đúng à nha! Ta là một đường bay thẳng hướng về phía trước, chưa từng quẹo qua
cong lại nơi nào...
Hai người đột nhiên nhìn nhau, lại đồng loạt ngắm nhìn bốn phía, Miêu Nghị lẩm
bẩm:
- Chẳng lẽ nơi này cũng là một tiểu thế giới giống như bên ngoài vậy, cũng là một
thế giới theo dạng hình cầu? Chẳng qua là nó không lớn mà thôi, sở dĩ ngươi mới
không ngừng quay ngược trở về một chỗ?
Liệt Hoàn lắc đầu nói:
- Nếu như là thế giới hình cầu, căn bản không cần thiết phải giở ra nhiều trò
mèo biến hóa như vậy để mê hoặc người, có biến hóa này chẳng qua là muốn cho
người ta tin tưởng rằng mình bị vây khốn trong một thế giới vô biên. Nếu thật sự
là một thế giới hình cầu, có thể mãi mãi khiến người ta chạy vòng vòng, thì đó
vốn có nghĩa là vô biên, làm gì còn mất công phu như thế này?
Ngươi bây giờ thật ra thì đầu óc thanh tỉnh rồi! Miêu Nghị oán thầm một câu
trong lòng, gật gật đầu nói:
- Hay nói cách khác, nơi này thật ra thì vẫn có biên giới đấy, chẳng qua là
không biết vì nguyên nhân gì, làm cho không có người nào có thể tiếp xúc đến
chung quanh, cái này có ý vị là muốn để cho người ta không có cách nào đụng được
bản thể pháp bảo, cũng chính là không thể tìm được đường đi ra ngoài.
Rào rào! Người tuyết phía dưới đột nhiên sụp đổ tan chảy hết, sau khi tan chảy
không còn bò dậy nổi nữa.
Hai người nhìn nhau, Miêu Nghị hỏi:
- Chẳng lẽ là năng lượng công kích đã tiêu hao hết hay sao?
- Không biết!
Liệt Hoàn lắc lắc đầu, vẫn là câu nói kia:
- Tại sao chỉ công đánh ta, không công kích ngươi?
Thời gian trôi kinh quá