Bá!
Thân ảnh Thiên Nguyên Hầu xuất hiện ôm ngang Bích Nguyệt phu nhân, cười nói:
- Trước kia ta nói nặng, tự nhiên tới nhận lỗi với phu nhân.
Dứt lời liêm ôm nàng sau đó nói với hai tên thủ hạ:
- Hôm nay bản hầu không đi, sẽ ở lại đây.
- Dạ!
Hai người chắp tay lĩnh mệnh.
Lan Hương khom người.
ánh mắt Miêu Nghị chú ý gian phòng nhỏ trong hoa viên Kết quả phát hiện không biết Hải Bình Tâm ngoi đầu ra lúc nào, nàng đứng lặng bên cửa sổ nhìn tất cả. Miêu Nghị lại ngó ngó Bích Nguyệt phu nhân bị ôm, trong nội tâm than thở, hắn không thể ngăn cản.
Bích Nguyệt phu nhân lại giãy dụa kịch liệt, tức giận nói:
- Thả ta ra! Không buông tay đừng trách ta không khách khí.
Bằng tu vi của nàng sao có thể thoát khỏi Thiên Nguyên Hầu, mà Thiên Nguyên Hầu không quan tâm là lão phu thê với nhau, phu nhân tức giận cứ hầu hạ một đêm sẽ hết giận, hai người không phải mới nhao nhao lần đầu tiên trong nhiều năm như thế.
Ai ngờ Bích Nguyệt lại dốc sức liều mạng giãy dụa, cuối cùng thi pháp hô.
- Thủ Thành Cung là nơi người nào cũng có thể xông vào sao? Người đâu, lập tức đuổi kẻ không phận sự ra ngoài, kẻ trái lệnh trảm!
Bá bá!
Đám thủ vệ Thủ Thành Cung chung quanh và Dương Khánh thấy tình hình này ngăn cũng không phải, không ngăn cũng không phải, đều nhìn về Miêu Nghị.
Miêu Nghị cũng đau đầu, hắn muốn ngăn nhưng ngăn thế nào? Nếu hắn chọc Thiên Nguyên Hầu tức giận, bị Thiên Nguyên Hầu đánh chết cũng là chết vô ích, dù sao Thiên Nguyên Hầu cũng là trượng phu của Bích Nguyệt, bình thường Thiên Nguyên Hầu không động tới Miêu Nghị hắn, nếu hắn lẫn vào trong tranh chấp giữa phu thê người ta, người ta sẩy tay hắn cũng không có nơi nói lý, loại tình huống này một đại thống lĩnh thiên nhai, một là Hầu gia đứng hàng tiên ban, Thiên đình xử trí như thế nào không cần suy nghĩ nhiều.
Sự thật chứng minh không cần hắn ngăn cản, sắc mặt Thiên Nguyên Hầu đang ôm Bích Nguyệt phu nhân đen lại, hắn bị nhiều người phát hiện đang làm trò thì không xuống đài được, đường đường Hầu gia không quản nổi lão bà của mình đã là chuyện mất mặt lắm rồi.
Hắn không cưỡng cầu nữa, tùy ý Bích Nguyệt thoát thân, lúc này hắn lại tát một cái.
Ba!
Tiếng tát vang dội và thanh thúy, Bích Nguyệt phu nhân vừa mới thoát ra khỏi người hắn và đứng vững liền bị một tát đánh ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu thở dốc, sau nửa ngày không bò dậy nổi, hiển nhiên đã bị đánh ngẩn người, cũng chứng minh Thiên Nguyên ra tay không nhẹ.
Lan Hương, hai tên tùy tùng của Thiên Nguyên và những người khác cũng bị cái tát này đánh sợ.
Miêu Nghị lại chờ đợi trong lo lắng, nhanh mắt nhìn vào phòng nhỏ trong hoa viên, sợ Hải Bình Tâm cấp bách chạy ra ngoài này, cần biết trước kia Hải Bình Tâm nghe xong mẫu thân gặp nguy hiểm liền bất chấp giá nào cũng tấn công mình, nếu nàng chạy ra ngoài kêu “Nương” thì thiên hạ đại loạn, xong đời rồi, không ai cứu nổi mẫu tử hai người.
Hắn cũng không nghĩ tới Thiên Nguyên Hầu lại xuất hiện ở nơi này.
May mắn Hải Bình Tâm chỉ dùng mười ngón tay bấu vào cửa sổ, nàng chỉ lặng lẽ rơi lệ chứ không chạy ra ngoài..
Hiện trường yên lặng.
Thiên Nguyên Hầu mặt lạnh lùng, lần đầu tiên mình nói lời xin lỗi, hắn cho rằng tư thái của mình đủ thấp, lại không ngờ nữ nhân này không biết điều, không cho hắn chút mặt mũi.
Có lẽ người ngoài nhìn không phải chuyện đáng kể gì nhưng hắn không nghĩ vậy.
Hắn chậm rãi đo quanh Bích Nguyệt phu nhân đang ngã xuống đất, hắn nhìn căằm chằm vào nàng. Khí thế Hầu gia hiển lộ không nghi ngờ, thậm chí trên người đã sinh ra sát khí, Bích Nguyệt phu nhân và nhiều thủ hạ chung quanh không ai dám tiến lên.
Mẹ kiếp! Miêu Nghị thực hận Hải Uyên Khách không ở nơi này, nhìn Thiên Nguyên có dám hung hăng càn quấy trước mặt Hải Uyên Khách hay không, nhưng đây là việc không thể nào, cho dù có khả năng cũng nước xa không cứu được lửa gần, lúc này truyền âm cho Dương Khánh:
- Làm sao bây giờ? Cháu trai này đã động sát cơ, phải nghĩ biện pháp.
Đối mặt người có tu vi cấp bậc như Thiên Nguyên Hầu, hiện trường không ai có thể ngăn cản hắn ra tay. Dương Khánh làm sao có biện pháp nào, chỉ có thể nhanh chóng truyền âm.
- Nhanh liên hệ Hạ Hầu Long Thành, bảo hắn liên hệ với Thiên Hậu.
Miêu Nghị im lặng, đoán chừng Dương Khánh còn không biết, hắn hỏi qua Hạ Hầu Long Thành, Hạ Hầu Long Thành căn bản không có biện pháp liên hệ trực tiếp với cô cô của hắn, bởi vì hắn không có tư cách kia.
Dương Khánh nói cũng nhắc nhở hắn, hiện tại chỉ có thể ngựa chết xem như ngựa sống, phải bảo trụ tính mạng Bích Nguyệt, nếu không hắn không có biện pháp bàn giao với Kim Mạn và Hải Uyên Khách.
Có một số việc chính là như vậy, tuy tại Luyện Ngục chi địa hắn tính toán Bích Nguyệt nhưng vô tình nâng địa vị Bích Nguyệt lên, ai kêu Bích Nguyệt sinh con gái cho Hải Uyên Khách.
Nhanh chóng quay người rời đi, hắn tiến vào phòng nhỏ trong hoa viên, trực tiếp ra tay điểm trúng Hải Bình Tâm đang rơi lệ đầy mặt, cũng đặt nàng nằm xuống, sợ nha đầu kia xúc động, phải bảo trụ nàng trước mới được.
Hắn lập tức cầm tinh linh liên hệ với Thiên đình giám sát hữu sứ Cao Quan.
May mắn lần này Cao Quan trả lời hắn: chuyện gì?
Miêu Nghị vội vàng chuyển cáo tình huống nơi đây, cũng cầu cứu đối phương.
Bích Nguyệt phu nhân té xuống đất, thật lâu mới khôi phục tinh thần từ cái tát vừa rồi, dùng sức lắc đầu, khóe môi dính máu, lung la lung lay đứng lên, ngẫng đầu chống lại ánh mắt u ám của Thiên Nguyên Hầu.
Thiên Nguyên Hầu dùng giọng điệu thâm trầm không nhanh không chậm nói:
- Tiện nhân! Cho mặt không biết xấu hổ, cũng không nghĩ tại sao ngươi có được hôm nay sao, đi ra ngoài một chuyến cánh cứng rắn rồi đúng không? Thật cho rằng thiên nhai rơi vào tay Thiên hậu thì có thể không nhìn ta sao?
Bích Nguyệt phu nhân cúi đầu nhìn sang căn phòng nhỏ. Nhìn thấy Miêu Nghị bước ra khỏi căn phòng, biết rõ Miêu Nghị đã giải quyết xong, trong nội tâm mới an tâm, nàng cũng sợ con gái xúc động chạy ra.
- Đánh tốt!
Bích Nguyệt phu nhân cười thảm, nàng nói:
- Lấy hưu thư ra đây!
Thiên Nguyên Hầu lại ra tay bóp cổ nàng.
- Ta cho ngươi biết, phu vi thê cương, ta quản ngươi là chuyện thiên kinh địa nghĩa, điểm này ngay cả bệ hạ và Thiên Hậu cũng không nói dược, dù Thiên Hậu chấp chưởng thiên nhai cũng không thể phủ nhận điểm này, ngươi có tin ta giết ngươi, Thiên Hậu cũng không dám nói gì hay không?
Bích Nguyệt phu nhân phát ra âm thanh xì xào trong cổ họng, mặt bị bóp cổ đỏ bừng, cảm giác cổ sắp đứt lìa, hai tay dùng sức vạch tay Thiên Nguyên, muốn hắn buông ra.
- Hầu gia, phu nhân không thể chịu được!
Lan Hương chạy tới cầu khẩn.
Ba!
Thiên Nguyên Hầu cũng không thèm nhìn, trở tay tát một cái, Lan Hương cũng bị đánh ngã.
Thời gian trôi kinh quá