PHI THIÊN

Mấy người kia cũng gật đầu, Thiệu Đăng Nghiễm lên tiếng nói:

- Vậy thì, Ngưu huynh, trên người ta còn có chút chuyện, không tiện ở lâu. Ta cáo lui trước.

- Ta cũng đi cùng.

Bộ Liên Trung phụ họa.

Một đám người bỏ cuộc giữa đường, đều không muốn chọc vào phiền phức, đều ra vẻ có việc phải đi. Miêu Nghị lại giữ chặt bọn họ:

- Các vị đại ca đã tới, ít nhiều cũng nên cho tiểu đệ một chút mặt mũi nha. Người ta vừa mới khai trương, các vị đại ca tùy tiện mua chút đồ trang sức về đi.

Đây là kiếm tiền cho bản thân mình, sao Miêu Nghị lại không tích cực cho được?

- Không phải chứ?

Từ Đường Nhiên rụt đầu, yếu ớt nói:

- Ngưu huynh, nơi này thứ rẻ nhất cũng trăm vạn hồng tinh, đồ chơi này cũng là nữ nhân ưa thích, đối với tu luyện cũng không có chỗ tốt gì. Trong mắt nam nhân không có ý nghĩa, chúng ta mua làm gì?

- Lần trước các vị đại ca đều có thu hoạch, giúp đỡ chút đi.

Miêu Nghị chắp tay nói với mấy người.

Sáu vị đồng liêu cảm thấy nhức răng, sớm biết như vậy có đánh chết bọn họ cũng không tới gom góp náo nhiệt. Một trăm vạn hồn tinh có thể đổi được mười khỏa Tiên Nguyên đan. Vì một cái trang sức mà ném mười khỏa Tiên Nguyên đan đi. Đây chẳng khác nào là ăn no rửng mỡ cả.

- Năm đó trang sức của Chính Khí tạp hóa phô được nữ nhân yêu thích thế nào chắc hẳn chư vị đại ca cũng biết. Mình không cần, nhưng mà mua tặng nữ nhân khác nhất định rất tốt.

Dưới sự mặt dày mày dạn của Miêu Nghị, tích cực thổi phồng. Sáu vị thiên tướng ngoài cười nhưng trong không cười, đều không cam lòng chọn mua thứ rẻ nhất. Đây không phải là cho Miêu Nghị mặt mũi, mà là mặt mũi cho Khấu Văn Lam. Trước khi không rõ tiểu tử này có quan hệ thế nào với Khấu Văn Lam, bọn họ không thể không nể tình.

Vân Tri Thu đang nói giỡn với Hoàng Phủ Quân Nhu vài câu, nhìn thấy Miêu Nghị lôi kéo sinh ý, trong lòng âm thầm buồn cười. Đương nhiên nàng cũng nhìn ra mấy vị kia không quá tình nguyện.

Hoàng Phủ Quân Nhu cũng nhìn qua vài lần, nàng cầm chiếc trâm trong tay thử gài lên đầu, lại nhìn vào tấm gương bên cạnh, cười nói:

- Có thể nhìn ra được Ngưu tướng quân rất chiếu cố sinh ý của lão bản nha. Xem ra quan hệ giữa Ngưu tướng quân và lão bản không tệ.

Trong lòng Vân Tri Thu lại sinh lòng cảnh giác, nàng chỉ biết nữ nhân này không hợp với Miêu Nghị, lo lắng mình bị đối phương nắm thóp. Đương nhiên nàng sẽ phủ nhận quan hệ, nàng cười nhạt nói:

- Chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi.

Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn qua, mỉm cười nói:

- Cũng không giống như bằng hữu bình thường. Ta nghe nói vị Ngưu tướng quân này đang theo đuổi lão bản.

Chính là bởi vì nghe được lời đồn này cho nên trong lòng phát hận, muốn tới đây nhìn xem lão bản rốt cuộc có tư sắc thế nào mà có thể mê hoặc Miêu Nghị tới thần hồn điên đảo. Đây cũng là nguyên nhân nàng chạy tới Vân Dung quán vừa mới khai trương. Thấy lão bản nương không ngờ là nữ nhân mình từng gặp. Trong lòng nàng không thừa nhận cũng không được. Người ta tuy rằng lớn lên không xinh đẹp bằng nàng. Nhưng mà phần đoan trang, vũ mị kia nàng cũng không bằng.

Vì thế nàng hận tới mức ngứa răng, hóa ra Miêu Nghị ưa thích loại nữ nhân thế này. Tự nhiên nàng cũng hiểu rõ lúc trước sở dĩ Miêu Nghị ở cùng nàng là đâm lao phải theo lao. Miêu Nghị căn bản không có bao nhiêu ưa thích nàng. Chuyện này khiến cho trong lòng Hoàng Phủ Quân Nhu rất là khó chịu. Bởi vì nàng thích Miêu Nghị.

Trước kia có lẽ nàng vẫn không rõ mình ưa thích Miêu Nghị. Thế nhưng sau khi có tầng quan hệ kia, nhớ tới mỗi lần ngồi trước bàn trang điểm, tay cầm chiếc trâm hình chuồn cuồn màu đỏ kia, nàng mới hiểu rõ. Ngay từ lần đầu tiên khi Miêu Nghị đem trâm gài tóc gài lên trên đầu nàng, từ lúc đó trong lòng nàng đã khắc sâu lạc ấn của hắn, khó có thể xóa đi.

Vân Tri Thu lắc đầu cười nói:

- Ta là người đã có trượng phu, không thể nào có quan hệ gì với hắn.

Hoàng Phủ Quân Nhu ngạc nhiên, nữ nhân chưa thành gia lập thất sẽ không đem chuyện này ra nói giỡn. Thoáng cái trong lòng nàng càng thêm u oán, cười lớn, nói:

- Nhưng mà Ngưu tướng quân thoạt nhìn không quá quan tâm tới chuyện này, rất chấp nhất với lão bản nương. Nếu không há có thể kéo một đám đồng liêu tới ủng hộ sinh ý của lão bản nương được?

Vân Tri Thu nhẹ nhàng lắc đầu:

- Tóm lại ta không thể nào làm vậy.

Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn chằm chằm vào trong mắt nàng, tâm tình khó hiểu, tay lại tháo chiếc trâm gài tóc xuống:

- Ta lấy cái này.

Vân Tri Thu lập tức đi cùng nàng ra quầy, nói với nho sinh:

- Lấy giá ưu đãi nhất cho Hoàng Phủ chưởng quỹ.

- Vâng.

Nho sinh vui vẻ đồng ý.

Cho dù có ưu đãi nhưng mà chỉ một chiếc trâm cài tóc này cũng đã khiến cho Hoàng Phủ Quân Nhu tiêu tốn hơn hai ngàn vạn hồng tnh.

Mà ở cửa ra vào, đám người Từ Đường Nhiên than thở, bọn họ đã bị chơi một vố.

- Các vị đại ca đi thong thả, lần sau lại tới.

Miêu Nghị đứng ở cửa ra vào, phất tay tiễn khách.

Mấy người quay đầu lại, cố nặn ra nụ cười gật đầu. Khi quay đầu lại, Từ Đường Nhiên thầm nói:

- Lần sau đánh chết lão tử cũng không tới đây.

Trong lòng Miêu Nghị như nở hoa, để ta xem các ngươi còn dám tới tham gia náo nhiệt nữa hay không? Vừa quay đầu, trong lòng hắn lại không cười nổi. Vân Tri Thu tự mình tiễn Hoàng Phủ Quân Nhu ra ngoài cửa, song phương sau khi nói vài lời khách sáo, lại còn nói sau này lên đi lại nhiều hơn. Miêu Nghị nghe vậy sợ hãi, hai người các ngươi còn muốn đi lại nhiều hơn sao?

Ba người vừa vặn gặp nhau ở cửa ra vào, Hoàng Phủ Quân Nhu mỉm cười nói:

- Ngưu Tướng quân rất chiếu cố tới sinh ý của Vân tỷ tỷ nha.

- Ngươi cũng vậy.

Miêu Nghị nói qua loa.

Ai ngờ Hoàng Phủ Quân Nhu trực tiếp bỏ qua sự có mặt của Vân Tri Thu, truyền âm cho Miêu Nghị:

- Họ Ngưu kia, ngươi có biết xấu hổ hay không? Ta từng thấy qua kẻ không biết xấu hổ, nhưng mà chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như ngươi. Người ta là người đã có trượng phu ngươi cũng không buông tha?

Mắng như vậy Miêu Nghị cũng không có cách nào khác. Cũng không thể giải thích với đối phương. Đây là nguyên nhân hắn không muốn để cho Vân Tri Thu tới Đại thế giới. Nghĩ tới việc nhị nữ gặp mặt, hắn lo lắng vô cùng. Bên Hoàng Phủ Quân Nhu thì không sao, nếu như Vân Tri Thu biết rõ chỉ sợ sẽ liều mạng với hắn. Phu nhân mình có tính tình thế nào hắn biết rõ, mạnh mẽ chẳng khác nào đàn bà chanh chua. Làm không tốt còn có thể thừa dịp hắn ngủ, đâm hắn một đao.

Thứ khiến cho da đầu hắn run lên nhất là Hoàng Phủ Quân Nhu ở trước mặt Vân Tri Thu lại dám truyền âm cho hắn. Hiển nhiên Vân Tri Thu đã phát giác ra được pháp lực chấn động. Nàng có chút hoài nghi nhìn qua hai người.

Miêu Nghị chỉ có thể truyền âm trả lời:

- Có quan hệ gì với ngươi sao?

Đúng là không có quan hệ, mình thậm chí còn phái người đi giết hắn. Nhưng mà sau khi Hoàng Phủ Quân Nhu nghe lời này lại muốn dùng một cước đạp chết hắn. Nàng cười lạnh một tiếng, nói:

- Không có quan hệ với ta sao? Bất quá ta cam đoan ngươi không theo đuổi được nàng.

Dứt lời nàng quay đầu rời đi.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc