PHI THIÊN

Một tên thủ hạ lắc mình lao tới gần, sắc mặt có chút khó coi nói:

- Đại nhân, là tin tức từ phía trung quân bên kia tới. Mọi người đều muốn biết bên kia đã xảy ra chuyện gì để tiến báo cáo. Ai biết trung quân bên kia đang khuyên hàng!

- Dừng!

Mấy thống lĩnh nhanh chóng xoay người hô đại quân đanh đi nhanh, dừng lại.

Vương Lập Khôn trầm giọng nói:

- Tất cả nói những gì?

- Hai vị phó đại thống trước khi bị chém đã lưu lại lời khai nhận tội, khai ra đã cùng ba vị thiên tướng nắm giữ trung quân và mười thống lĩnh Ưng Kỳ có ý đồ âm mưu soán vị. ba vị tướng quân Bùi, Ngô, Hành nắm quân trong lòng bàn tay đã bị nhân mã trung quân quay giáo một đòn bắn chết. Trung quân được chỉnh đốn lại. Không ít người đều thăng quan. Hiện tại đại thống lĩnh hạ lệnh trung quân đưa tin về phía nhân mã của mười Ưng Kỳ, muốn... muốn...

- Đừng lắp bắp nữa. Muốn cái gì?

- Muốn nhân mã của mười Ưng Kỳ lùng bắt mười vị thống lĩnh và thân tín. Đại thống lĩnh đồng ý, người lập công sẽ chiếu hình thức phong thưởng của trung quân để đề bạt...

Sắc mặt mười vị thống lĩnh trầm xuống. Vương Lập Khôn lắc mình lao vào trong đội ngũ hành quân, nắm lấy một người tay đang cầm tinh linh, quát:

- Nói, chuyện gì xảy ra?

Người kia yếu ớt báo cáo tin tức, cơ bản giống hệt với người lúc trước đã nói.

Mười vị thống lĩnh lục tục tìm người hỏi. Cuối cùng đều nhận được kết quả giống nhau. Cái này cũng không quan trọng. Quan trọng chính là đã có thể nhìn ra có ít người trong mắt lóe lên thần sắc động tâm.

Mười vị thống lĩnh trở về gặp mặt. Vương Lập Khôn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Sai lầm! Chúng ta hiện tại còn chưa làm gì cả, ngay cả điều tra cũng chưa từng điều tra. Hắn dựa vào cái gì nói chúng ta âm mưu soán vị? Dựa vào cái gì bãi bỏ chức vụ của chúng ta. Ai cho hắn quyền lợi không theo trình tự, làm loạn như vậy? Tất cả đều làm loạn giống như hắn, toàn bộ Tả Đốc Vệ chẳng phải sẽ là đại loạn sao? Chúng ta phải cáo trạng với phía trên trước!

Mặt Diệp Tầm Thu đen lại nói:

- Cáo trạng? Ngươi cáo trạng cái gì? Chúng ta ngay cả mặt hắn cũng chưa từng thấy qua, làm sao ngươi biết hắn không làm theo trình tự? Hắn hoàn toàn có thể một mực phủ nhận là người phía dưới bịa đặt. Hắn thật ra không có hạ chỉ. Hơn nữa ngươi lấy tinh tinh đưa tin của người ta, có thể làm chứng cứ sao? Người trung quân có thể chối không còn một mảnh. Mấu chốt của vấn đề là, phía dưới chúng ta có một hai người nghe được tin tức này, có lẽ không tin. Nhưng hiện tại nhiều người như vậy nhận được tin tức từ phía trung quân bên kia. Người phía dưới đều cho rằng chúng ta đã bị cách chức. Chờ chúng ta dẫn người chạy tới nơi, trung quân phía dưới không biết đã loạn thành thế nào. Ngưu Hữu Đức rõ ràng đã sớm tính kế giảm sĩ khí của ta. Một khi chạy tới nơi, thật sự thấy trung quân có không ít người đều thăng chức, chúng ta dẫn binh chạy tới, thật sự muốn phản đối bằng vũ trang. Đến lúc đó, Ngưu Hữu Đức ở trước mặt mọi người hạ chỉ miễn trừ chức vụ của chúng ta. Kết quả của ba người Bùi, Ngô, Hành chính là vết xe đổ. Tới lúc đó, ngươi nói người phía dưới sẽ không có ai dám động thủ với chúng ta sao?

Sắc mặt mấy thống lĩnh nhất thời trở nên rất khó coi. Hạ Vân Cao cắn răng nói:

- Cẩu tặc! Đê tiện vô sỉ. Lại dám loạn quân tâm của ta. Đáng giết!

Lý Trí Viễn than thở:

- Đã coi thường hắn rồi! Tên Ngưu Hữu Đức này quả thật là danh bất hư truyền. Không trách được, khi ở Thiên Nhai hắn có thể lật mây làm mưa.

Giọng Mạnh Hoàn đầy căm hận nói:

- Hắn đơn giản chiếm tiện nghi, trên “danh phận” là đại thống lĩnh!

Chỉ truyền ra lời đồn, lập tức dồn mười vị thống lĩnh đến mức tiến thối lưỡng nan...

Hoàng hôn, trong trận phòng hộ, trong nhân mã trung quân thỉnh thoảng có người lấy tinh linh ra. Mười Ưng Kỳ bên kia không ngừng có người âm thầm liên hệ cùng bên này, thông báo hướng đi của mười Ưng Kỳ. Miêu Nghị nghe tin, khóe miệng cong lên, lộ ra một ý cười.

- Đại thống lĩnh, nhân mã của mười Ưng Kỳ đại khái còn khoảng một khắc nữa sẽ đến!

Phó thống lĩnh trung quân Niên Túc lại báo cáo.

Theo mười Ưng Kỳ mười vạn đại quân dần dần tới gần, không khí nơi này cũng dần dần trở nên khẩn trương.

Miêu Nghị thản nhiên nói:

- Truyền lệnh xuống, mở cửa trận ra. Tất cả nhân mã trung quân theo bản tọa ra ngoài bày trận, chuẩn bị ứng chiến!

- A!

Đám người bên cạnh nghe vậy kinh hãi. Tất cả đều cuống quít khuyên can:

- Đại thống lĩnh, trăm triệu lần không thể. Địch nhiều ta ít. Nến lập tức báo cáo với Hắc Long Tư chờ lệnh, đúng lúc ngăn cản hành động thiếu suy nghĩ của mười Ưng Kỳ...

Bọn họ mới nói được phân nửa, liền bị Miêu Nghị tức giận hét lớn cắt ngang:

- Mở cửa trận ra. Tất cả nhân mã theo bản tọa nghênh chiến!

Đùa gì thế? Không giải quyết được người phía dưới của mình, lại muốn tìm thượng cấp xin giúp đỡ. Hơn nữa hiện tại ngay cả người còn chưa nhìn thấy, quay đầu lại không tránh được sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!

Thấy hắn nổi giận, Dương Triệu Thanh có chút kinh hãi. Hắn phát hiện ngày hôm nay đại nhân thật sự là sát phạt quyết đoán, cực kỳ ngoan lệ, khí thế kinh người. Hắn nào dám còn do dự nữa, nhanh chóng mở ra trận phòng hộ.

Từ Đường Nhiên cũng sợ, không dám chịu sự rủi ro, vội vàng thét to hạ lệnh cho nhân mã trung quân tập kết xếp thành hàng. Đại đội nhân mã lại lao ra ngoài, di chuyển trên không trung bày trận.

Cuối cùng mới thấy Miêu Nghị toàn thân mặc chiến giáp hồng tinh cưỡi Hắc Thán mình khoác chiến giáp dữ tợn, tay cầm Nghịch Lân Thương dẫn theo đám người Diêm Tu bay ra.

Di chuyển trên không trung trước trận vừa bày ra, Hắc Thán lắc đầu vẫy đuôi, chở Miêu Nghị qua lại, chờ mười vạn đại quân đến.

Phải lấy một chọi mười, khiến thần sắc nhân mã trung quân căng thẳng. Không ít người thầm mắng bị điên. Thống soái trung quân Từ Đường Nhiên càng không nhịn được âm thầm khẩn trương. Lần đầu thống lĩnh nhiều nhân mã như vậy, cũng là lần đầu phải ở trong đại quân chuẩn bị chiến đấu anh dũng, còn phải đối mặt với cục diện lớn như vậy, trong lòng bàn tay hắn đầy mồ hôi.

Hải Bình Tâm nhìn chung quanh. Nàng còn chưa từng tham gia đánh đánh giết giết. Trong thoáng chốc nữa sẽ đối mặt với trường hợp như vậy, khiến hai đùi mơ hồ đang run rẩy.

Ngay cả Dương Triệu Thanh cũng có chút khẩn trương.

Ngược lại, kết hợp với những hành động liên tiếp của Miêu Nghị, Dương Khánh đại khái đã đoán được gì đó, có vẻ tương đối bình tĩnh.

Bên trong đại trận phòng hộ, Tuyết Linh Lung và Phi Hồng đứng chung một chỗ, quan tâm tới tình cảnh bên ngoài. Nàng khẽ thở dài một tiếng.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc