PHI THIÊN

Tư Mã Vấn Thiên đứng thẳng lưng lên, có chút không hiểu nói:

- Thần không rõ ý của bệ hạ!

Thanh Chủ cười lạnh nói:

- Chỉ là để ngươi đi trước bày ra cho bọn họ một con đường khác, đợi đến lúc thời cơ thích hợp, trẫm sẽ tạo áp lực, hai người hắn sẽ tự làm ra lựa chọn hợp lý! Nhớ kỹ, lần này cho ngươi đích thân hành động hẳn là ngươi hiểu rõ ý của trẫm, không cần giống như lần trước bị đối phương phát hiện ra!

Nghe nói cũng không phải muốn hiện tại khuyên hai soái phản lại, Tư Mã Vấn Thiên ít nhiều nhẹ thở ra, bằng không hắn không có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ này... chắp tay nói:

- Thần tuân chỉ, nhất định tận lực!

Thanh Chủ liền lật ống tay áo, tại chỗ móc ra hai tấm ngọc điệp viết trát phong vương cho Đằng Phi và Thành Thái Trạch.

Thừa dịp Thanh Chủ viết, Tư Mã Vấn Thiên liền nhìn về phía Thượng Quan Thanh lộ ra ánh mắt hỏi thăm. Hắn vẫn đầu đầy mờ mịt: “Đây tột cùng là chuyện gì, thế nào đang tốt đẹp đột nhiên đi làm chuyện này? Đây cũng không phải là chuyện nhỏ a, không cẩn thận một chút là có khả năng làm cho thiên hạ đại loạn!”

Nhưng Thượng Quan Thanh vẫn mặt không đổi sắc khoanh tay đứng bên cạnh, bộ dáng làm như chuyện không liên quan tới mình, cái gì cũng không chịu tiết lộ...

Để lại Bích Nguyệt một mình ngồi trong nhà thủy tạ, Miêu Nghị dẫn Liễu Tinh và Thanh Nguyệt bay trên trời rời đi, cũng coi như nhẹ thở ra.

Hôm nay ép Bích Nguyệt bày tỏ thái độ, cũng là có suy tính, nếu như Bích Nguyệt không chịu đứng về bên Hải Uyên Khách, làm ra những chuyện bất lợi với phía sau hắn như vậy, một khi sự tình liên quan tới sống chết của Thiên Nguyên bị Bích Nguyệt vạch trần ra bối cảnh của hắn, vậy thì phiền toái lớn. Cho nên... hôm nay sợ là hắn sẽ không để Bích Nguyệt còn sống rời đi, thật sự là chuyện liên quan tới lợi ích và sống chết của quá nhiều người, giao tình ngày xưa cũng chỉ đành một đao cắt đứt!

Miêu Nghị cũng nhìn ra Bích Nguyệt rối rắm, giữa hai người Hải Uyên Khách và Thiên Nguyên nàng không thể lựa chọn ai, thậm chí mơ hồ còn nghiêng về nguyên phối, may mắn là quả cân Hải Bình Tâm kia ở thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng, giúp Bích Nguyệt làm ra lựa chọn mà Miêu Nghị hy vọng nhìn thấy.

Bích Nguyệt u sầu ngồi yên trong nhà thủy tạ, thức ăn trên bàn đã sớm nguội lạnh.

Cho dù nàng đã sớm biết kẹp ở giữa Hải Uyên Khách và Thiên Nguyên không thể lâu dài, sớm hay muộn phải làm ra lựa chọn, chỉ là không nghĩ tới đến nhanh như vậy! Nàng không nghĩ là Hải Uyên Khách trong thời gian ngắn có thể ra ngoài Luyện Ngục, cho nên có điểm không rõ tại sao đúng lúc này Miêu Nghị ép nàng làm ra lựa chọn...

Sau khi tới tinh không, Miêu Nghị lại móc ra tinh linh, trực tiếp liên lạc với Hạ Hầu Lệnh, báo cho biết: “Khúc nhạc dạo đã thỏa đáng, ngươi bên kia có thể bắt đầu!”

Tiếp đó lại móc 18 tinh linh liên hệ với Dương Triệu Thanh, báo cho biết: “Bắt đầu đi!”

Tiếp theo lại lên tiếng chào hỏi cùng Vân Tri Thu, sau đó lại là Dương Khánh bên kia, tóm lại nên chào hỏi một đường gọi hết.

Địa phương Luyện Ngục, Vô Lượng Tinh, trên vách núi sóng lớn vỗ bờ, Dương Khánh đón gió thổi phần phật, từ từ thu cất tinh linh trên tay, giữa hai lông mày nhíu sát lộ ra vẻ buồn bực.

Quỷ Thị náo loạn động tĩnh lớn như vậy, lục đạo có tai mắt ở bên đó, hắn không có khả năng không biết chuyện, hỏi tới Miêu Nghị kia mới biết lại kéo ra Chính Khí Môn cái gì Bảo Liên cái gì.

Hắn thật sự không biết nên nói Miêu Nghị cái gì cho tốt, chuyện lớn như vậy sắp tới lại còn có tâm tư đi trêu chọc Quảng gia. Miêu Nghị làm cái gì gọi là trước hết để cho người ngoài biết Hạ Hầu gia đã liên thủ với hắn, theo ý Dương Khánh xem ra là thúi lắm, kế hoạch phía sau vừa bắt đầu, người ngoài tự nhiên biết là Hạ Hầu gia ra tay, lúc này còn niệm chút tình xưa của Chính Khí Môn này sao.

Đây chẳng khác nào là tự tiện cải biến kế hoạch, trước đó cũng không chào hỏi. Dương Khánh xem như hiểu rõ, muốn cho Miêu Nghị nghe theo hắn toàn bộ là không có khả năng. Mấu chốt là trong kế hoạch sau này hắn không biết Miêu Nghị còn có thể lại làm ra nhạc đệm cái gì nữa hay không? Chuyện lớn như vậy còn không quên bí mật mang theo cuộc sống riêng tư... thực sự làm cho hắn lo lắng và toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Phủ đô thống U Minh, Dương Triệu Thanh sải bước đi tới hậu viện, thấy Vân Tri Thu ngồi ở trong đình, chắp tay thi lễ ra mắt rồi nói:

- Phu nhân! Đại nhân đã phân phó xuống, kế hoạch chính thức bắt đầu, đội ngũ phải điều đi, chỉ sợ nơi này không nên ở lâu, vì tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước khi động tĩnh chưa xảy ra, phu nhân tốt hơn là lên đường trước đi!

Vân Tri Thu gật đầu nói:

- Đại nhân đã thông báo ta, ta biết rồi, ngươi yên tâm đi, Lâm Bình Bình các nàng ta sẽ chiếu cố tốt, ngươi không cần lo lắng!

- Dạ!

Dương Triệu Thanh chắp tay lui về sau vài bước, sau đó mới ngẩng đầu nói với Diêm Tu bảo vệ ở bên cạnh:

- Bảo vệ tốt phu nhân!

Diêm Tu khẽ gật đầu, lúc này Dương Triệu Thanh mới xoay người sải bước rời đi.

Không bao lâu, Vân Tri Thu dưới tình huống trước đό không thông báo cho mọi người biết, tìm cớ nói muốn dẫn chúng nữ quyến cùng đi ra ngoài du ngoạn, mang theo một đám nữ nhân ít nhất ở mặt ngoài thoạt nhìn hết sức cao hứng rời đi.

Đứng trên thành lâu nhìn theo một đám nữ nhân rời đi, Dương Triệu Thanh nghiêng đầu nói:

- Từ huynh! Triệu tập chư tướng tập hợp tới đại điện nghị sự!

- Ách.

Từ Đường Nhiên ngạc nhiên hỏi:

- Làm gì? Đại nhân và phu nhân đều không ở nhà, tự tiện triệu tập tập hợp người tại đại điện nghị sự không ổn đâu?

Dương Triệu Thanh lật tay đưa ra một tấm ngọc điệp, trầm giọng nói:

- Chỉ thị của đại nhân tại đây, người kháng lệnh chém!

Từ Đường Nhiên nhận vào tay xem, quả nhiên là chỉ thị viết tay của đại nhân, mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn phải làm theo, hắn là phó đô thông thôi.

Thiên Ông Phủ, cấm viên, dưới tàng cây lớn, Hạ Hầu Lệnh thu lại tinh linh đưa tay vuốt ve thân cây sần sùi, trên mặt biểu lộ vẻ khoan thai hướng tới. Hiện tại hắn mới mơ hồ tìm được một tia cảm giác của phụ thân năm đó khi vuốt ve cây cổ thụ này: mình chính là cây cổ thụ của Hạ Hầu gia vươn lên trời cao.

- Vệ Xu! Thông báo chấp sự Thiên Nhai các khu vực tập hợp đến cấm viên đi, phải giữ bí mật, người để lộ tin tức, giết!

Hạ Hầu Lệnh vuốt ve thân cây lạnh nhạt hạ lệnh, trong giọng nói ẩn chứa ý lạnh lùng...

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc