Sa trướng cách xa, một đôi chân trần oánh nhuận rơi xuống đất. Một người con gái búi tóc như mây trên trời, hai miếng vải nho nhỏ ôm hai luồng ngực gần như không giấu được đang bước xuống. Y phục trên người ít đến thấy thương. Bộ ngực có thêm vài chuỗi ngọc che đậy mà thôi, tuyệt vời cho dáng người uyển chuyển với ngực cao mông tròn, mắt liếng hoa đào, eo thon sát làn áo bao lại, váy mỏng bao lấy eo mông, một bên tà xẻ lộ ra một cái đùi thon dài. Da thịt trắng như đống tuyết. Mắt sáng giữa một cái đảo cũng phong tình vạn chủng. Một cái nhăn mày một tiếng cười quả thực là mị hoặc chúng sinh, khiến cho huyết mạch của người khác căng trào.ܼ
Cách ăn mặc của đệ tử hai bên cô gái đó cũng không mấy kín đáo. Hơn mười người hòa thượng nâng kiệu thì từng người từng người tinh tráng, ở trần trên người. Từng khối từng khối bắp thịt trên người đó xem ra cứng rắn tựa như tảng đá vậy.
Những người này vừa thấy chính là người của La Sát Môn. Miêu Nghị liền khó chịu, giống như sau khi đến Cực Nhạc Giới có chút lật đổ sự hiểu biết của mình đối với Phật Môn. Dường như nữ nhà sư nhiều so với nam nhà sư, nhất là làm sao cuối cùng gặp phải loại nữ nhân này chứ?
- Bồ Tát!
La Sát Môn chắp tay vái chào.
Lam Dạ Bồ Tát mỉm cười, nghênh đón, chắp tay trước ngực nói:
- Mị Cơ Bồ Tát.
Lại đến một người Bồ Tát nữa ư? Miêu Nghị không nói nên lời.
Mị Cơ Bồ Tát đặt tay trái trở lại ngực, không chắp tay hành lễ, rất ưu nhã tay bấm Lan Hoa Chỉ làm lễ chào phát ra giọng nói du dương miên nhu.
- Lam Dạ Bồ Tát.
Sau đó ánh mắt trực tiếp rơi xuống bên phía Miêu Nghị:
- Xem ra vị này chính là Quỷ Thị tổng trấn Ngưu Hữu Đức phải không?
- Đúng vậy!
Lam Dạ Bồ Tát gật đầu một cái.
Miêu Nghị chắp tay trước ngực hành lễ:
- Ngưu Hữu Đức bái kiến Bồ Tát.
- Ha ha...
Mị Cơ che miệng nhoẻn miệng cười, lắc lắc vòng eo mềm mại như rắn nước vậy. Chân trần đạp bụi đi tới, mang đến một trận làn gió thơm... khơi gợi dục vọng con người, thân thể cực kỳ khêu gợi. Nàng ta sau khi đi vòng quanh thì nhìn từ trên xuống dưới Miêu Nghị, hơi đưa trán tới bên tai hắn, môi đỏ mọng kiều ngữ nói:
- Không cần đa lễ!
Con mắt sáng liếc nhìn thi thể Duẫn Minh trên đất, quay người một cái lưu lại phía sau lưng trần trùng trục không một mảnh vải cho Miêu Nghị.
Nàng quay trở lại bên phía La Sát Môn, hơi nhấc tay một cái lập tức có hai vị hòa thượng ở trần đầu trọc đi ra bảo mang tới Trương Hồng đang bị trói.
- Ngươi chính là Thương Hồng hả? Ngưu tổng trấn tố cáo các ngươi ý đồ ám sát hắn. Ngươi giải thích thể nào?
Giọng của Mị Cơ lạnh mấy phần.
Miêu Nghị đương nhiên biết mình là vu oan. Đối phương hiển nhiên cũng biết La Sát Môn không làm chuyện đó, thuần túy là trước mặt hắn làm bộ làm tịch mà thôi.
Thương Hồng lập tức giải thích:
- Bồ Tát, tuyệt không có chuyện này. Các đệ tử ở Độc tinh hái thuốc, phát hiện có người khả nghi trộm lấy mộng đà la, một đường truy lùng đến chỗ này, gặp Ngưu tổng trấn cùng dưới trướng của ông ta Mà vị trí của Ngưu tổng trấn hiện thân chính là chỗ ẩn thân của người hiềm nghi. Vì thế cho nên đệ tử có lý do hoài nghi Ngưu tổng trấn chính là kẻ khả nghi trộm lấy mộng đà la. Ai ngờ Ngưu tổng trấn lại trả đũa, nói chúng ta ám sát hắn. Đệ tử những câu là thật, xin Bồ Tát minh giám.
Mị Cơ đưa lưng quay đầu lại liếc:
- Ngưu tổng trấn, mộng đà la một niệm có thể làm thiện, một niệm lại sinh ác, chính là cấm dược. Đây là nhận thức chung của Thiên Đình và Phật giới. Thương Hồng hoài nghi ngươi trộm mộng đà la, ngươi có lời gì nói không?
Miêu Nghị hỏi lạnh nhạt:
- Bồ Tát đây là đang thẩm vấn Ngưu mỗ sao?
Mị cơ đáp:
- Sự tình nếu như đã xảy ra rồi, tốt nhất là điều tra rõ ràng.
Ngụ ý trong lời nói là thừa nhận ở đây thẩm vấn. Miêu Nghị nói:
- Các ngươi người đông thế mạnh, ta xem không giống như là thẩm vấn, mà như là ý vào nhiều người khi dễ người. Thương Hồng này là người của các ngươi, không phải cô ta nói cái gì là làm cái đó hay sao. Muốn thẩm vấn cũng được, đợi người của Thiên Đình đến rồi tái thẩm cũng không muộn. Trước khi người của thiên đình chưa tới, Ngưu mỗ cự tuyệt trả lời bất kỳ vấn đề gì của Bồ Tát.
Có một chút cho dù là Miêu Nghị hắn tự mình không thừa nhận cũng không được, có bối cảnh của Khấu gia vẫn phải có chỗ tốt không nhỏ. Nếu không có bối cảnh của Khấu gia hắn nào dám nói chuyện cùng một người đường đường cấp bậc Tinh quân như vậy, làm cho người ta tức phừng lửa giận thì người ta có thể dùng một cái bộp tay đập chết người.
Mị Cơ cười tủm tỉm quay người đến, hàn ý thẩm thấu ra từ trong ánh mắt lại khó có thể che giấu. Con rể của Khấu Thiên Vương thì đã sao. Nàng cho dù giáo huấn một chút thì có sao đâu chứ? Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Phật giới. Nhưng chuyện lần này có chút không giống vậy, trước khi đến nàng đã nhận được thông báo phía trên, bên phía Khấu Lăng Hư đã động thủ rồi. Các chùa miếu lớn của Ngọc Diện Phật ở Thiên Đình bắc quân nội cảnh lục tục bị thiên binh thiên tướng niêm phong. Đệ tử cửa Phật bị bắt đã vượt qua trăm vạn. Tin tức cầu viện không ngừng truyền đến Ngọc Diện Phật. Nàng dám lộn xộn Ngưu Hữu Đức một chút, chỉ sợ không biết có bao nhiêu cái đầu của đệ tử cửa Phật phải rơi xuống đất, hơn nữa rất có thể gặp phải tai vạ trước tiên chính là môn hạ đệ tử của nàng.
- Đều nói Ngưu tổng trấn từ trước đến nay không coi ai ra gì, ngày hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền.
Mị Cơ đi tới trước mặt Miêu Nghị, ngón tay chỉ chỉ vào ngực hắn cười tủm tỉm nói.
Vẻ mặt của Miêu Nghị thản nhiên nói:
- Bồ Tát quá khen rồi, Bồ Tát cũng lật đổ hết ấn tượng của Ngưu mỗ đối với người trong Phật môn.
Hắn giơ tay lên ngăn lại tay của nàng, từ từ đẩy sang một bên.
Hành động này người bên cạnh xem ra có chút vô lễ, nhất là tùy tùng của Mị Cơ. Từng người từng người mặt lộ vẻ giận, liên tiếp dịch bước tiến lên.
Trái lại Mị Cơ thoáng giơ tay lên ngăn cản, cùng Miêu Nghị mặt đôi mặt bốn mắt nhìn nhau.
Lam Dạ Bồ Tát ngược lại có nhiều hứng thú nhìn tình cảnh này.
Đúng lúc này, Mị Cơ và Lam Dạ gần như cùng thời điểm đó ngẩng đầu nhìn về phía không trung, mọi người cũng lần lượt ngẩng đầu nhìn lại.
Hơn một ngàn người xuất hiện lơ lửng ở không trung. Người cầm đầu chính là Khấu Tranh, chỉ thấy hắn nhìn chăm chú vào phía dưới vung tay lên. Ngàn người phía sau lưng trong nháy mắt hóa thành vạn người, vạn người lại mở rộng thành mười vạn người, mười vạn giáp sĩ. Đại tướng mặc giáp đỏ đứng phía trước đằng đằng sát khí.
Khấu Tranh tự mình dẫn mười vạn đại quân dùng tốc độ cao nhất chạy tới!
Thời gian trôi kinh quá