PHI THIÊN

Đội ngũ di chuyển đã bắt đầu tập hợp chuẩn bị xuất phát thời gian khởi hành đã được ấn định vào ba ngày sau, trong ba ngày này số tu sĩ còn chưa đến sẽ lần lượt có mặt đầy đủ. Đám người Miêu Nghị và Vân Tri Thu đứng trên đỉnh núi quan sát bốn phía, ước chừng số lượng người dưới chân núi đã lên đến hơn mười triệu.

- Thực đồ sộ!

Vân Nhược Song kêu lên đầy hưng phấn, cho dù nàng có hiểu biết sâu rộng, nhưng ở Đại Ma Thiên nàng cũng chưa từng thấy số lượng nhân mà nào nhiều như thế cùng tập hợp tại một chỗ.

Cô gái này càng phấn chấn thì lại càng nhõng nhẽo thi triển thủ đoạn cứng rắn mềm dẻo đều có, rốt cuộc thì đại tỷ nàng cũng đồng ý chấp nhận cho nàng đi Đại Thế Giới.

Miêu Nghị và Vân Tri Thu quay đầu nhìn nhau trao đổi ánh mắt, Vân Nhược Song còn không biết đại tỷ nàng định nhét nàng vào Luyện Ngục Chi Địa đâu.

Ngắm nhìn trong chốc lát, cảm thấy tình hình đã được sắp xếp đầu ra đây, Miêu Nghị cũng yên lòng, dân mọi người quay trở về, hắn đi đến viện nhỏ của Nguyệt Dao như thường lệ.

Trong phòng tân hôn, vẫn tình cảnh cũ, Miêu Nghị vừa vào phòng liền khoanh chân ngồi trên giường, lớp linh khí tích tụ dần dần bao bọc lấy cơ thể hắn.

Thế nhưng, hôm nay Nguyệt Dao dường như có nỗi băn khoăn gì đó, không cùng tu luyện với Miêu Nghị như mấy ngày trước đây, mà nàng ngồi trước bàn trang điểm, tháo từng vật trang sức, rồi yên lặng đi đến bên giường, chui vào trong chăn, đôi mắt sáng trong nhìn chằm chằm trần nhà.

Sau một lúc lâu, Miêu Nghị dường như đã nhận ra, hắn hấp thu toàn bộ linh khí quay đầu lại nhìn:

- Hôm nay không tu luyện à? Dường như đang có tâm sự.

Nguyệt Dao:

- Vâng, không muốn tu luyện.

Miêu Nghị cười nói:

- Đang yên đang làm, làm sao thế? Có ai chọc giận ngươi à?

Nguyệt Dao chuyển mình, dùng một tay chống cằm trừng mắt nhìn Miêu Nghị:

- Đại ca, ba ngày sau đi rồi.

- Ừ! Ngươi cũng biết rất rõ tình hình hiện tại của ta, không tiện ở đây lâu. Quỷ Thị quá mức rộng lớn, ta không thể ở đây quá lâu.

- Bên Quần Anh Hội nhớ rõ diện mạo của ta, sau khi trở về Đại Thế Giới, ta cũng không đến Quỷ Thị Tổng Trấn Phủ giúp ngươi được.

- Trước mắt tình hình đã như vậy rồi, ngươi đến Tổng Trấn Phủ lúc này là hoàn toàn bất tiện. Yên tâm, khi nào rảnh thì ta sẽ đến gặp ngươi mà.

- Đại ca, chúng ta kết hôn được chừng một tháng rồi, sau này không thể gặp mặt nhau thường xuyên.

- Dường như trong lời nói của ngươi có ẩn ý khác, có việc gì sao, ngươi cứ nói thẳng đi.

Nguyên Dao cắn cắn môi, lộ ra hàm răng trắng tinh:

- Đại ca, lão tam có xinh đẹp không?

Miêu Nghị kinh ngạc, hỏi:

- Có người nào nói gì đó phải không? Lão tam nhà ta xinh đẹp nhất trần đời, theo ta được biết, năm đó người theo đuổi ngươi cũng không ít đâu, chỉ bấy nhiều đó cũng có thể thấy được rõ ràng rồi.

Nguyệt Dao lập tức ngồi dậy:

- Vậy có phải ngươi không chịu đựng được chuyện của ta và Giang Nhất Nhất trước kia?

Miêu Nghị cau mày nói:

- Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, không có chuyện đó đâu, nếu ngươi không muốn tu luyện thì nghỉ ngơi sớm đi, đừng suy diễn lung tung nữa.

Nguyệt Dao:

- Kết hôn được hơn một tháng, thậm chí ta và người cũng chưa cùng chung chăn gối, ngươi cũng không chạm vào ta, đây được gọi là suy nghĩ nhiều à? Ngươi gặp tân nương mới gả về nhà ai mà giống thế này không?

Miêu Nghị ngẩn ngơ, sau đó chậm rãi quay đầu, tầm mắt dừng lại trên Nguyện Lực Châu, hắn nhắm mắt tiếp tục tu luyện, chỉ để lại một câu nói:

- Không nên suy nghĩ bậy bạ nữa.

Chỉ sau một chốc lát ngắn ngủi, linh khí bắt đầu tụ tập bao vây lấy hắn.

Nguyệt Dao tức giận, khổ sở nằm xuống, kéo chăn lên đắp kín mặt.

Kéo dài suốt một tháng, tâm trạng ngọt ngào khi vừa mới kết hôn đã bị phá nát không còn manh giáp. Nàng cuối cùng cũng nhận ra, Miêu Nghị chăm sóc nàng chỉ đơn thuần vì suy nghĩ cho thanh danh “người đàn bà hư hỏng” đeo đuổi nàng suốt đời, về cơ bản, hắn không xem nàng là một người phụ nữ mà hắn vừa cưới vào nhà. Những hành động trong suốt cả tháng trời chỉ vì giữ thể diện cho nàng, nàng biết ơn vô cùng. Thế nhưng đây không phải là điều nàng mong muốn, nàng khát khao có được trải nghiệm tốt đẹp kia như một nữ nhân bình thường. Ai ngờ đâu, nàng đã chờ rất lâu, nó vẫn không đến, bọn họ sắp trở về Đại Thế Giới rồi, đó cũng là lúc bọn họ phải tách ra, sau này cũng chẳng còn cơ hội nào nữa, vậy phải làm sao đây? Nếu cứ tiếp tục như thế, ta gả cho ngươi làm gì?

- Tức chết mà!

Nàng đột nhiên tung chăn mắng. Sau đó nhanh chóng che mặt mình lại.

Lời nói của nàng đã rõ ràng như vậy rồi, ngay cả thái độ cũng gần như công khai, nàng không tin Miêu Nghị không hiểu gì hết, nhưng không thể nào để một người thiếu nữ trong sáng nói thẳng chuyện này ra, làm sao nàng thốt nên lời được chứ, nàng tự nhận mình đã buông bỏ tự tôn mà chủ động đề cập đến, mong đợi Miêu Nghị thương xót cho nàng, đầu lấp ló trong chăn yên lặng chờ đợi.

Nhưng đợi tới đợi lui, cuối cùng vẫn không đợi được hành động từ phía Miêu Nghị, tâm trạng nàng dần dần buồn bã ủ ê.

Ngày hôm sau, Nguyệt Dao vẫn trưng ra vẻ mặt vui vẻ rời giường, tích cực hầu hạ Miêu Nghị mặc quần áo, vẫn thân mật với Miêu Nghị như cũ, ngậm miệng mở miệng đều kêu “đại ca”, không nhìn ra bất kỳ manh mối gì, khiến Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm.

Đêm trước, kỳ thật Miêu Nghị cũng không an lòng, nhiều lần hắn tự trách mình, có phải bản thân đã làm sai rồi hay không, phương thức bảo vệ người thương yêu của mình, có phải quá ích kỷ không, Nguyệt Dao có thực sự cần đến sự chăm sóc như thế này không? Phản ứng của Nguyệt Dao đã khiến hắn đột nhiên phát hiện ra ý nghĩ ban đầu của mình quá tự cho là đúng, nghĩ rằng hắn làm như thế mới là tốt cho nàng, nhưng lại sơ ý bỏ qua một điều rất quan trọng là, Nguyệt Dao không chỉ là lão tam của hắn, mà còn là một người con gái, có lẽ người đàn ông khác sẽ không tốt với Nguyệt Dao như hắn, nhưng nên buông tay để nàng gặp phải những chuyện thương tổn mới là một cuộc sống chính thức của lão tam cần trải qua.

Nội tâm của hắn bắt đầu lo âu thấp thỏm!

Ba ngày liên tục, khi Miêu Nghị đi vào phòng Nguyệt Dao không đề cập đến chuyện hôm đó nữa, vẫn khôi phục lại thói quen tu luyện cùng Miêu Nghị như xưa. Lúc nào lời nói cũng pha lẫn chút vui sướng, còn đối với Vân Tri Thu, nàng buông bỏ hết thảy thành kiến, hết sức cung kính đúng với thân phận của một thiếp thất, sớm tối đều đến vấn an Vân Tri Thu. Thậm chí nàng còn chuẩn bị xong tâm lý, cho dù Vân Tri Thu có đánh chửi nàng đi nữa, nàng quyết định sẽ nín nhịn, hi vọng không làm đại ca khó xử.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc