PHI THIÊN

Sau khi ổn định sơ bộ vết thương của Miêu Nghị, một đám nữ nhân này nhanh chóng khiêng Miêu Nghị, lập tức mang hắn rời khỏi Hành Cung.

Không đi đến những nơi khác, mang hắn trực tiếp đến Lục Ương Viên.

Nhìn bộ dạng của Miêu Nghị, Lục Bà Bà và Phi Hồng đang đợi tin tức từ hắn đều phải giật mình.

Sau khi dẫn đường cho đám tiên nga mang Miêu Nghị vào trong hốc cây, Lục Bà Bà theo sau hỏi mấy vị tiên nga.

- Mấy nha đầu, vì sao hắn lại bị như thế?

Bà nhận ra đây là tiên nga của Thiên Tẫn Cung, dù sao thì từ trước đến này, những hoa hoa cỏ cỏ kia đều do chính bà tự mình mang đến Thiên Tẫn Cung, nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là vì sao người Thiên Tẫn Cung lại đưa hắn đến tận đây?

Mấy vị tiên nga mỉm cười, các màng biết Lục Bà Bà thường xuyên ra vào Thiên Tẫn Cung, thậm chí cũng là vị thường xuyên nói chuyện phiếm cùng Thiên Hậu, đương nhiên sẽ không dám vô lễ trước mặt Lục Bà Bà, nhưng bọn họ đều là người kín miệng, chỉ hành lễ rời khỏi, nói:

- Bà Bà, chúng ta còn có việc khác, phải lui ra trước.

Không hề lộ ra bất kỳ tin tức gì thì đã đi mất.

Lục Bà Bà đưa mắt nhìn bọn họ rời khỏi, sau đó mang theo vẻ mặt nghi hoặc sâu sắc đi vào trong hốc cây, sau đóng sừng sờ, không phải bởi vì vết thương trên người Miêu Nghị vô cùng thê thảm, mà là bởi vì Phi Hồng đang cực kỳ đau lòng vừa khóc vừa cầm Tinh Hoa Tiên Thảo chữa thương cho Miêu Nghị.

Nàng quan sát cẩn thận Phi Hồng đang biểu lộ sự đau lòng rơi lệ, sau đó nhìn chằm chằm Miêu Nghị đang rầm rì gì đó, đôi mắt Lục Bà Bà chậm rãi nhắm lại, sau khi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chống quải trượng đi đến trước giường, nhìn Miêu Nghị đang đổ đầy mồ hôi cười lạnh.

- Lại gây chuyện nữa rồi? Nếu đã biết rõ ở đó không ai nhìn ngươi vừa mắt, vậy mà dám chủ động đi vào đó góp vui, không chết mà còn nhặt mạng mình trở về, xem như mạng ngươi lớn. Trong mắt ngươi, phỏng chừng một người mẹ nuôi như ta đây cũng chẳng đáng là gì, ngươi tự giải quyết cho tốt đi, ta không quản được ngươi rồi.

Bà dứt lời quét mắt nhìn Phi Hồng, sau đó xoay người rời đi, không muốn nói thêm điều gì nữa.ܼ

Miêu Nghị cười khổ quay đầu nhìn Phi Hồng vẫn còn khóc, vội vàng truyền âm khuyên nhủ nàng:

- Ta từng trải qua mấy lần tổn thương thế này rồi, chỉ đau chút da thịt thì có gì đâu, mau lau nước mắt đi, đừng để người ta nhìn ra manh mối gì.

Phi Hồng cắn môi gật đầu, sau đó lau đi nước mắt.

Tiệc mừng thọ tại Ngự Viên diễn ra trong trọn vẹn một ngày, đương nhiên không thể thiếu các tiết mục dạo chơi xung quanh Ngự Viên.

Trong lúc trên đường đi dạo, có được thời gian thích hợp, Thanh Chủ gọi Tư Mã Vấn Thiên tránh khỏi đám người kia, hỏi:

- Chuyện hôm nay, ngươi thấy sao?

Tư Mã Vấn Thiên thấy chỉ có mỗi Thượng Quan Thanh được tin tưởng theo cùng, hiện giờ chỉ gọi mình hắn đến đây, chẳng lẽ muốn hắn chịu trách nhiệm ở phương diện nào sao? Tìm hắn đến, ắt hẳn phải có chuyện gì có liên quan đến hắn rồi, vì thế hắn có thể đoán được đại khái lời nói của Thanh Chủ, chỉ hỏi lại:

- Chẳng lẽ bệ hạ cảm thấy việc xảy ra ngày hôm nay có điều gì kỳ lạ sao?

Thanh Chủ vê râu nói:

- Lá gan của thằng khỉ gió kia thực sự không nhỏ, dám náo loạn đến trình độ như vậy, sao trẫm lại có cảm giác thằng khỉ gió này có chuẩn bị từ trước? Tinh thần sa sút phát tiết với tiểu thiếp? Ngươi nhìn bộ dạng vui vẻ của hắn đi, có chút nào giống với bộ dạng tinh thần sa sút đâu?

Tư Mã Vấn Thiên cũng buồn bực một chút:

- Tin tức từ thám tử truyền đến chính là như thế, chẳng lẽ hắn cố ý diễn trò sao?

Thanh Chủ liếc mắt nói tiếp:

- Chẳng lẽ thám tử kia của ngươi đã bị hắn mua chuộc, nên cùng diễn kịch theo?

Tư Mã Vấn Thiên nhanh chóng phủ nhận:

- Chắc có lẽ không bị mua chuộc đâu.

Sau đó hắn thay đổi sang phương thức truyền âm:

- Bệ hạ, thần có nắm thóp của thám tử kia ở trong tay, thân phận của thám tử đó chính là...

Thượng Quan Thanh không biết hắn lại đang mật báo điều gì, nhưng phát hiện thấy Thanh Chủ suy nghĩ điều gì đó, chỉ lườm Tư Mã Vấn Thiên nhưng không hỏi nhiều nữa, sau đó xoay chuyển về đề tài ban đầu.

- Nếu thằng khỉ gió kia đã mưu đồ từ lâu, e rằng thằng này thực sự không đơn giản đâu!

Tư Mã Vấn Thiên cũng gật đầu phụ họa, chẳng qua là trong nội tâm thầm nói, cho dù biết người ta mưu đồ từ lâu thì thế nào đây, người bên dưới thì lúc nào cũng phải nghĩ cách nổ lực phấn đấu đi lên, đây rõ ràng là dương mưu, bốn vị trí Hầu gia, ngài cũng đã không nhịn được ra tay tương trợ rồi còn gì.

Nhưng sau đó bên tai hắn đã nghe thấy Thanh Chủ truyền âm:

- Lá gan của thằng khỉ đó không nhỏ chút nào, dám động tâm tư trên đầu của trẫm, nhưng cũng có bản lĩnh làm vui lòng trẫm, đương nhiên trẫm sẽ cho hắn một ít chỗ tốt, nhưng nếu trong lòng lại có ý tưởng xấu xa gì đó... vậy thì ngươi cần phải cân nhắc nhiều đến vị thám tử kia của ngươi, nói không chừng sau này còn có chỗ dùng.

Hắn dứt lời, phất tay ý bảo lui ra.

Tư Mã Vấn Thiên hơi sửng sốt, sau đó cũng hiểu rõ, một khi tình huống có biến chuyển gì đó, sau này thám tử kia sẽ trở thành sát thủ. Vì thế hắn chắp tay nói:

- Vâng! Thuộc hạ cáo lui.

Đợi đến khi Tư Mã Vấn Thiên rời đi, Thanh Chủ lại nghiêng đầu dặn dò:

- Gọi Vũ Khúc và Cao Quan đến đây.

- Vâng!

Thượng Quan Thanh vâng lệnh, dùng linh tinh liên hệ ngay.

- Bệ hạ!

Vũ Khúc và Cao Quan đã cùng nhau đến đây nhanh chóng, hành lễ chào Thanh Chủ.

- Miễn lễ!

Thanh Chủ nhìn hai người rồi vung tay lên, sau đó nói với Vũ Khúc:

- Ngươi sắp xếp một đám nhân mã hộ tống Ngưu Hữu Đức trở về, đảm nhiệm chức trách bảo hộ Tổng Trấn Phủ tại Quỷ Thị tạm thời, đề phòng có người sẽ ra tay với Ngưu Hữu Đức thay đổi kết quả ván bài lần này.

Sau đó đổi thành truyền âm:

- Nếu việc đánh cuộc tiến triển không quá thuận lợi, có người đến phá hoại, ngươi phải dặn dò thủ hạ của mình chịu trách nhiệm phối hợp, hiểu rõ ý của trẫm không?

Vũ Khúc im lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng hiểu, nếu mang lại lợi ích cho bọn hắn thì sẽ bảo vệ Ngưu Hữu Đức, nhưng nếu trở thành bất lợi, vậy thì những người muốn diệt trừ Ngưu Hữu Đức làm tan rã lần đánh cuộc này, người hắn phái đi bảo hộ sẽ không ra tay quấy nhiễu làm gì. Vũ Khúc gật đầu thật nhẹ, chắp tay nói:

- Tuân chỉ!

Thanh Chủ xoay người dặn dò Cao Quan:

- Hữu Bộ phải mở mắt thật lớn ra cho trẫm, một khi nắm được bất kỳ người nào giở trò quỷ ra tay cản trở Quỷ Thị nhận người, nên làm thì nào thì không cần trẫm dạy ngươi phải không?

Cao Quan chắp tay nói:

- Thần tuân chỉ!

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc