PHI THIÊN

- Nhanh như vậy sao?

Miêu Nghị hít sâu một hơi chợt không biết nghĩ tới điều gì thử hỏi:

- Công pháp của những ảnh vệ này có phải có cái gì thiếu sót hay không?

Bàng Quán gật đầu:

- Mặc dù không biết, nhưng không ít người đều có suy đoán này, nếu không trên tay bệ hạ đã có công pháp tăng trưởng tu vi nhanh chóng như thế vì sao không tự mình tu luyện? Tiếp theo, công pháp tu hành kinh khủng như thế bệ hạ cũng sẽ không dễ dàng để rơi trên tay những người bên ngoài, bệ hạ có thể yên tâm giao cho một nhóm người tu luyện, tất nhiên là có phương pháp khống chế những người này, phần lớn tất cả đều suy đoán công pháp tu hành này có thể tồn tại vấn đề gì.

Miêu Nghị trầm mặc, không biết đang suy tư điều gì.

Bàng Quán buông oán linh châu trên tay xuống, ngồi dựa vào ghế nghiêng đầu nhìn hắn:

- Nói vào chính sự đi, gọi ta tới có chuyện gì?

Miêu Nghị phục hồi tinh thần, chỉ vào oán linh châu hắn mới vừa để xuống.

- Chính là vì vật này mà đến! Ta không ngại nói rõ, ở Thái Cổ tử địa ta lấy được không ít vật này, đáng tiếc không mang ra được, tạm thời giấu bên trong, quay đầu lại ta muốn mang những thứ này đi.

Bàng Quán khẽ cười, đại khái hiểu rõ ý đồ của Miêu Nghị:

- Ngươi không phải muốn kêu ta lén mở phong ấn cửa vào Thái Cổ thả cho ngươi đi vào chứ? Chuyện này một khi tiết lộ ra ngoài, ta đảm đương không nổi trách nhiệm.

Miêu Nghị cầm lấy oán linh châu hỏi:

- Tinh quân không sợ hãi vật này, chẳng lẽ không muốn trong tay có một nhóm như vậy?

Bàng Quán:

- Trên tay ta nếu có vũ khí như vậy, tin tức truyền đi người trấn giữ cửa vào Thái Cổ như ta đây nên giải thích với Thiên đình như thế nào? Người khác không muốn nghi ngờ ta biển thủ cũng khó khăn. Đến vị trí như ta, bình thường đánh giết

sẽ không đến đầu ta, uy hiếp lớn nhất của ta là đến từ đâu đá phía trên.

Hắn đưa ngón trỏ chỉ chỉ lên trời.

Miêu Nghị yên lặng, muốn tiến vào Thái Cổ không có Thiên Mão tinh quân phối hợp căn bản không được lại ném ra miệng môi một lần nữa:

- Tinh quân không có hứng thú với vật này, chẳng lẽ cũng không có hứng thú với tài vật bên trong Thái Cổ sao?

Bàng Quán cười ha hả, tỏ vẻ chất vấn nói:

- Bên trong Thái Cổ từng xác thực có không ít tài vật, nhưng theo ta được biết, đã sớm bị Thiên đình đoạt lại. Nói đi, ngươi muốn vào bên trong, rút cuộc muốn làm gì?

Miêu Nghị lắc đầu:

- Sợ rằng tinh quân biết sao rồi, rất có thể Thiên đình cũng không biết, số tài vật Thiên đình cướp đoạt chẳng qua chỉ là một phần trong Thái Cổ mà thôi, lần này ta có theo dõi, phát hiện bên trong tài phú lớn kinh người!

- Thiên đình đoạt lại chỉ là một phần?

Giọng nói của Bàng Quán bỗng trở nên lớn hơn vài phần, trong giọng nói để lộ ra vẻ giật mình, thân thể cũng ngồi thẳng, rất trịnh trọng nhìn Miêu Nghị.

Hắn dĩ nhiên biết khi Thiên đình mới thành lập thiếu tiền đã cuốn đi bao nhiêu tài vật từ bên trong Thái Cổ, khó có thể tính toán, tóm lại thuận lợi dựng dàn giáo để Thiên đình bắt đầu phát triển, nhưng tài phú khổng lồ như vậy cũng chỉ là một phần, vậy số tài phú còn dư lại tất nhiên sẽ là con số kinh thiên.

Trần Hoài Cửu đứng bên cạnh cũng kinh ngạc bất định nhìn Miêu Nghị.

Miêu Nghị gật đầu xác nhận:

Nếu không ta há lại muốn quay lại nơi quỷ quái đấy.

Bàng Quán hỏi tới:

- Nếu Thiên đình biết chỗ chắc chắn sẽ không để lại, ngay cả Thiên đình cũng không biết, vậy số tài vật đó giấu ở nơi nào trong Thái Cổ?

Miêu Nghị lắc đầu, trầm mặc không nó, bưng chén trà lên từ từ uống trà.

Bàng Quán sửng sốt, chợt thản nhiên cười, biết câu hỏi này của mình có chút đường đột, mình trông chừng cửa vào Thái Cổ, nếu thật sự biết số tài vật kia cất ở nơi nào, người nào dám cam đoan mình sẽ bỏ qua một bên để cho đối phương độc chiếm, nói không chừng còn lo lắng mình giết người diệt khẩu, dĩ nhiên sẽ không nói ra.

- Chuyện này không phải chuyện đùa, cho dù ta phái nhân mà tâm phúc tởi đổi gác cửa vào Thái Cổ, cũng không dám dễ dàng mở cửa ra vào, không ai dám bảo đảm trong số những người này không có tai mắt gián điệp, một khi để cho Thiên đình biết chuyện tử tội là khó thoát, tịch thu tài sản và giết cả nhà cũng không nói chơi!

Miêu Nghị:

- Nghĩ cách để ta điều nhân thủ đến cho ngươi, để ta tới trấn giữ cửa vào Thái Cổ, ta sẽ nghĩ cách.

Bàng Quán vuốt râu trầm ngâm:

- Chuyện này sợ là không dễ làm, cái danh thối của ngươi ở bên ngoài, cộng thêm lại đang ở Tả đốc vệ, vô duyên vô cớ sao có thể điều ngươi tới, sợ là phải từ từ đợi thời cơ.

Miêu Nghị:

- Tinh quân nói có lý, đúng là không vội, lần này hẹn tinh quân tới nói chuyện, chỉ là muốn để cho tinh quân chuẩn bị trước tâm lý, đến lúc đó cơ hội tới cũng không bỏ qua.

Bàng Quán gật đầu, bỗng quay đầu lại liếc nhìn Trần Hoài Cửu:

- Thân phận của ta không tiện lén lút gặp mặt với ngươi, sau này có chuyện gì cần gặp mặt nói chuyện, lão Trần sẽ thay ta gặp mặt ngươi.

Miêu Nghị đứng dậy chắp tay nói với Trần Hoài Cửu:

- Vậy làm phiền rồi.

- Không dám.

Trần Hoài Cửu khách khí vuốt cằm.

Bàng Quán cũng đứng lên, cười nói:

- Lần trước chuyện ở quỷ thị còn chưa tạ ơn ngươi, nếu không sợ rằng ta gặp phải phiền toái không nhỏ, nhân tiện hôm nay ở chỗ này cũng cám ơn.

Nói xong chắp tay.

Miêu Nghị cười ha hả, mượn lời Trần Hoài Cửu...:

- Không dám.

Bàng Quán cũng cười ha hả, chợt nghiêm nghị nói:

- Không nên khinh thường, lần trước ngươi quét sạch thể diện của Doanh gia, mấu chốt là quét thể diện của Doanh Thiên vương, lần này ngươi còn sống trở về. Doanh gia sợ là chưa chắc bỏ qua cho ngươi, công khai động tới ngươi là không có khả năng, nếu không Tả đốc vệ cũng không phải phải ngồi không, cần thận có người dùng thủ đoạn hạ lưu, thiên hạ này không... thiếu nhất chính là hạng tiểu nhân a dua nịnh hót!

- Ghi nhớ dạy bảo!

Miêu Nghị lình tình.

Thấy không có chuyện gì khác, Bàng Quán cũng cáo từ, gác tay đi về phía đuôi thuyền, Trần Hoài Cửu bước nhanh tiến lên mở bức rèm che, hai người nhanh chóng lắc mình biến mất trong biển rộng mênh mông.

Miêu Nghị theo đuôi vạch bức rèm che nhìn xuống mặt biên bình lặng, cũng không biết hai người biến mất đi phương nào.

Sau nửa canh giờ, tàu chở khách một tiếng ầm vang bể vụn trên mặt biển, bị hủy thi diệt tích rồi. Miêu Nghị mới vừa cùng Diêm Tu phóng lên cao, ai ngờ phía trước có một thân ảnh nhanh chóng lao tới, chắn trước mặt hai người, mắt lạnh nhìn đối phương.

Người này đột nhiên xuất hiện, có thể nói hù dọa Miêu Nghị và Diêm Tu sợ hết hồn.

Người này đầu đội mũ cao màu đen, khoác chiếc áo ngắn tay mỏng gió, vẻ mặt lãnh khốc.

Miêu Nghị có thể nói vô cùng quen thuộc với người này, đoán chừng cho dù có người ngụy trang cũng không ngụy trang được phong thái đặc biệt của người này, làm cho người ta cảm giác hai chữ “tỉnh táo” đã thẩm thấu đến tận xương cốt của hắn, Giám sát hữu sứ Thiên đình Cao Quan!

Mới vừa chia tay Thiên Mão tinh quân Bàng Quán, lúc này Cao Quan lại đột nhiên xuất hiện ở đây, Miêu Nghị kinh hài tiếng lòng run lên, chẳng lẽ bị phán quan mặt lạnh này phát hiện rồi?

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc