PHI THIÊN

Mọi người ngưng thần tĩnh khí nhìn qua ba người này, chỉ có một người ở hiện trường vỗ tay hô:

- Tốt.

Bích Nguyệt phu nhân quay đầu lại nhìn, nhìn bộ dáng hưng phấn không thôi của người nọ. Không cần phải nói, nhất định là kẻ này.

Đột nhiên lại thấy ngữ điệu của tên kia biến đổi, la lớn:

- Mau mau tránh.

Tình huống đột nhiên xảy ra. Tại tinh thể bên trên đường đi đột nhiên có tám người bắn ra. Cũng khống chế linh thú, mau chóng đuổi theo ba người. Nhưng chênh lệch nhân số còn ở đó, muốn đuổi theo vô cùng nhẹ nhàng.

Nhưng mà quỷ dị là trên không trung đột nhiên xuất hiện một đám mây xanh, giống như nở hoa, vô số cành lá lan tràn ra chung quanh. Dùng xu thế phô thiên cái địa bay về phía ba người. Ba người mặc giáp kinh hãi, trong khoảnh khắc lâm vào trong vòng vây của vô số cành lá trên không trung.

Pháp lực lan tràn, tiếng đánh nhau lập tức vang vọng. Chỉ thấy bên trong vô số cành lá toát ra ánh lửa. Người bị đốt bên trong hiển nhiên đang dùng hỏa công. Trực tiếp tạo thành một lỗ thủng nhỏ từ bên trong chạy ra. Nhưng mà cuối cùng tốc độ không được nhanh, lại bị tám người kia lấp lại. Song phương lập tức lao vào chém giết.

Trong đội ngũ tám người kia có một nam tử anh tuấn phi phàm, người mặc chiến giáp. Mặt như quan ngọc, môi như son, mi tâm hiển hiện ra đóa Kim Liên bát phẩm. Dưới thân là Long Lân cuồng thú, tay cầm trường thương. Chỉ một mình hắn cũng có thể ngăn cản ba người bên trong vòng vây kia phóng ra ngoài. Người này giống như nhện tinh vậy, sau lưng xuất hiện vô số cành lá, giống như có ngàn vạn cánh tay tương trợ. Một người nhẹ nhõm lấy một địch ba. Chỉ đơn giản đã bức ba người kia trở lại vòng vây của đám cành lá.

Mà bảy người phía sau hắn thì ung dung cưỡi linh thú lược trận, cũng không có ra tay.

Quả nhiên không bao lâu sau, bên trong đám cành lá cực lớn liên tiếp vang lên ba tiếp thét thảm thiết. Rất nhanh đám cành lá giống như tổ chim vây chung quanh ba người kia rút trở về. Thoáng cái lui về trong cơ thể nam tử anh tuấn kia.

Mọi người lúc này mới hiểu được hắn là thụ yêu.

Nhưng mà lúc này đã không thấy ba người kia nữa. Chỉ thấy một mình hắn khống chế linh thú đi một vòng. Giống như đang thị uy vậy.

- Tốt. Thanh Ngọc Lang, sau khi trở về nhất định ta sẽ có trọng thưởng.

Trong đám người dưới mặt đất đột nhiên có một nam tử mặc cẩm bào hưng phấn hô to.

Vị trước đó trầm trồ khen ngợi kia, sắc mặt vốn đã như tro tràn, lúc này nghe vậy đột nhiên nhìn lại. Chỉ tay về phía người vừa mới lên tiếng, gầm lên:

- Doanh Diệu, thì ra là người của ngươi. Khảo hạch đã chấm dứt, vì sao lại ra tay với thủ hạ của ta?

Nam tử mặc cẩm bảo gọi là Doanh Diệu kia mỉm cười, lanh nhạt trả lời:

- Ta sao biết được chứ? Quy tắc khảo hạch không có quy định cái này nha.

Người nọ giận dữ, lao ra khỏi đám người, chắp tay nói với Cao Quan tên cao:

- Tổng giám đại nhân tọa trấn ở đây, sao có thể bỏ mặc được chứ?

Lời này khiến cho không ít người nghe đều thầm thổn thức, quy tắc khảo hạch đã sớm ghi chú, nói rõ, chỉ quan tâm tới kết quả, chỉ nhìn thành tích. Mặt khác, tất các thủ đoạn đều có thể dùng. Nếu như chỗ này hạn chế, chỗ kia cấm kỵ, những thế lực lớn, gia tộc lớn kia sao có thể lấy được vị trí cao? Quy tắc vốn là do cường giả định ra. Lại nói... Nói trắng ra là thiên đình không quan tâm tiêu hao một chút thực lực của các nhà. Có nhiều thứ trong lòng biết rõ là được. Cần gì phải xé rách cái màng mỏng này chứ?

Có người hỏi, Cao Quan cũng không thể bỏ mặc.

- Người phương nào ở dưới xôn xao như vậy?

Người nọ nhanh chóng ôm quyền nói:

- Tây Môn Tuấn bái kiến Tổng giám đại nhân.

Khấu Văn Lam thấy ánh mắt hỏi thăm của Bích Nguyệt phu nhân, lập tức truyền âm trả lời:

- Là tôn tử của Tây Môn Nguyên Suất.

Bích Nguyệt phu nhân chợt hiểu ra, quả nhiên đều có lai lịch. Trách không được lại dám kêu gào trước mặt hữu sứ giám sát.

Cao Quan nghe xong khẽ quay sang bên cạnh nói với thủ hạ:

- Tới hỏi xem là chuyện gì.

Người bên cạnh hắn rất nhanh đã lách mình rời đi, đi tới bên người Thanh Ngoc Lang kia hỏi rồi trở về bẩm báo:

- Thanh Ngọc Lang nói, ba người vừa rồi trước đó đoạt đào phạm bọn họ bắt được. Hôm nay bất quá bọn họ chỉ cướp về mà thôi. Ai ngờ đối phương liều mạng chống cự, hắn bất đắc dĩ tự bảo vệ mình mới sai thủ hạ giết bọn họ.

Lời này vừa mới nói ra, Doanh Diệu trong đám người nén cười, nhìn về phía Thanh Ngọc Lang tán thưởng. Đây quả thực là làm tăng thể diện cho hắn nha.

- Nói nhăng nói cuội.

Tây Môn Tuấn phẫn nộ:

- Bằng vào thực lực bọn chúng sao có thể đoạt đồ của các ngươi chứ?

Thấy tên này không biết tốt xấu, sắc mặt Cao Quan trầm xuống, nói:

- Người đâu. Đem người làm loạn đạo trường quất hai mươi roi. Trục xuất ra ngoài Tinh môn.

Mấy người nhanh chóng lĩnh mệnh đi xuống. Tây Môn Tuấn bị khống chế cao giọng kháng nghị:

- Ta không phục. Cao Quan, ngươi cố ý thiên vị. Ta không phục.

- Quất một trăm roi.

Cao Quan nhanh chóng lên tiếng, thay đổi ý định ban đầu.

Tây Môn Tuấn bị áp giải kéo đi giãy dụa không thôi, dường như muốn thoát ra khỏi khống chế.

Nhưng mà mọi người cũng có thể tưởng tượng ra được, thủ hạ toàn quân bị diệt. Đào phạm trốn không thể bắt được một ai trở về. Tiền đồ của hắn tại Tây Môn gia tộc coi như đã xong. Tây Môn Tuấn lại là người thiếu kiên nhẫn, sao có thể không điên cuồng được chứ?

Đứng ở trên bậc thang cung điện, Hạ Hầu Long Thành đối với một màn này rất là cảm thán. Hắn có thể cảm nhận được tâm tình của Tây Môn Tuấn lúc này. Lúc trước hắn cũng không từ giá nào, trực tiếp vọt tới phủ thống lĩnh khu Đông thành của Khấu Văn Lam giết người. Chuyện cũ còn hiện lên rõ mồn một trước mắt. Trong lòng hắn có thể nói là thổn thức không thôi.

Nhưng mà chấp sự Chuy Viễn coi như có mắt sắc, nhanh chóng truyền âm nói với người áp giải Tây Môn Tuấn một tiếng. Vì vậy người áp giải nhanh chóng ra tay, thừa dịp Tây Môn Tuấn còn muốn mở miệng gào thét đã khống chế hắn. Làm cho hắn không có cách nào thi pháp gào thét. Thanh âm trong tinh không một khi không thi pháp khó có thể truyền ra ngoài được.

Không có biện pháp, xem bộ dáng nổi giận như vậy của Tây Môn Tuấn, nếu tiếp tục náo loạn sợ rằng cái gì cũng có thể nói ra được. Một khi thực sự chọc giận Cao Quan, Cao Quan có thể thực sự ra tay chém giết tiểu tử này. Cần biết Cao Quan phụng chỉ ra ngoài, có được quyền lợi tiền trảm hậu tấu.

Nếu như thực sự chém tôn tử của Tây Môn nguyên soái, đến lúc đó sắc mặt mọi người đều rất khó coi. Chuy Viễn thân là thủ hạ Cao Quan, biết rõ nặng nhẹ cho nên sẽ không để cho Cao Quan mất mặt.

Rất nhanh, Tây Môn Tuấn bị cưỡng chế đã bị quất roi. Loại hành hình bằng Tuần Long tiên này Miêu Nghị ở tiểu thế giới từng được hưởng thụ qua. Bên cái roi này khắp nơi là răng nanh. Một khi bị quất vào quả thực sống không bằng chết.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc