Lãnh cung? Cái gì gọi là lãnh cung? Lãnh lãnh thanh thanh, cô hàn tịch mịch, chỉ có kiến trúc băng lành, không có lầu các đài cao cho ngươi thưởng cảnh, không có hoa tươi xán lạn, cũng không có rừng cây xanh ngát, thậm chí không nhìn được thực vật gì, trừ một ít người thanh lãnh lui tới, cơ hồ không có hơi thở của sự sống.
Thanh Chủ lại sao có thể trơ mắt nhìn Chiến Như Ý chịu tội như vậy, nhưng lãnh cung chính là lãnh cung, không tiện cải tạo nơi đây thành phồn hoa tựa cẩm, dễ dàng bị người nói ra nói vào.
Thế là Thanh Chủ nghĩ ra một cách để đường cong cứu quốc, không đông vào lãnh cung, thì cải tạo cải tạo sơn lâm sau lãnh cung chắc vẫn được đúng không? Thế là bèn để người khe khẽ cải tạo một hồi.
Chẳng những là khe khẽ cải tạo, việc này ngay cả Chiến Như Ý, Thanh Chủ cũng không nói cho, hắn chỉ nói cho Chiến Như Ý biết rằng vùng sơn lâm mặt sau cũng thuộc phạm vi lãnh cung, tỏ ý Chiến Như Ý có thể tự do ra vào, thỉnh thoảng còn sẽ khẽ khàng sắp xếp để phu phụ Chiến Bình tới đây gặp mặt cùng Chiến Như Ý. Trên thực tế, lãnh cung chính là vùng đất bên trong bức tường băng lãnh kia, sơn lâm mặt sau không can hệ gì đến lãnh cung cả, nhưng đây là hoàng ngôn thiên ý của Thanh Chủ, hắn sợ sau khi biết chân tướng Chiến Như Ý sẽ cự tuyệt ý tốt của mình, sự cố chấp của Chiến Như Ý đôi khi khiến đường đường là Thiên đế như hắn cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể âm thầm thương yêu nàng như thế.
Thác nước nơi ru thẳng xuống, dòng chảy quẹo hướng phương xa, đến sơn cốc bên này chỉ còn là suối chảy róc rách, rừng cây che trời tầng tầng lớp lớp, sơn hoa quyến lệ, trùng minh chim hót, hồng diệp sinh trưởng bên hai bờ sơn cốc, từng mảnh hồng diệp phiêu lạc theo tiếng suối chảy vui thích, lăn lộn đong đưa phiêu đãng mà đi.
Sợ người ngoài nhìn ra manh mối, cũng sợ Chiến Như Ý phát giác ra cái gì không đúng, nên nơi đây không cải tạo thành quá hoa mỹ, chỉ dày công suy nghĩ, đem vẻ đẹp nhất của đại tự nhiên phô bày đi ra.
Bên bờ sơn khê, trên một vách đá chìa ra giữa lòng suối, Chiến Như Ý bạch y như tuyết, tóc dài phiêu phiêu an tĩnh đứng trên đó, không mặt hoa da phấn, cũng không đeo chút trang sức nào, cứ thế an tĩnh đứng đối mặt với trời chiều.
Hoàng hôn dần xuống, dư huy phủ khắp cánh rừng, nữ nhân bạch y như tuyết, tóc dài bay bay, tay áo phiêu phiêu tắm gội trời chiều, một màn mỹ cảnh khiến người xem rụng rời tâm can.
Hoàng hôn mỗi là thời điểm nơi này đẹp nhất, bởi thế Chiến Như Ý cũng thích đến đây vào mỗi cuối chiều. Mỗi lần như thế, nàng mới sẽ cảm thấy được an tĩnh sống tiếp cũng là một điều rất tốt đẹp.
Bên bờ suối canh đó, Ngân Sương cùng Bạch Tuyết thỉnh thoảng bật cười khe khẽ, hai người hái xuống rêu xanh từ bờ đá, đặt lên hồng diếp thả xuống dòng nước, xem của ai có thể phiêu đi càng xa, niềm vui đôi khi chỉ giản đơn như thế.
Nhưng niềm vui đơn giản tịnh không duy trì được lâu, Ngân Sương, Bạch Tuyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng không trung, lập tức trong mắt lộ rõ thần sắc kinh khủng. Song song đồng thời đứng lên.
Tiếng cười tan biến, Chiến Như Ý như phát giác cái gì, nhìn hai người một cái, cũng chầm chậm ngẩng đầu nhìn hướng không trung, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc hơi mất tự nhiên, giữa không trung có một đội ngũ từ trời giáng xuống, kẻ cầm đầu chính là thiên hậu Hạ Hầu Thừa Vũ.
- Nương nương! Nơi này là lãnh cung, bệ hạ có chỉ không cho phép bất luận kẻ nào thiện xông.
Thống lĩnh hộ vệ từ không trung theo gót mà đến cũng dọa nhảy dựng, mới phát hiện nơi mà Hạ Hầu Thừa Vũ muốn tới không ngờ là cấm địa lãnh cung, vội cuống cuồng khuyên ngăn.
- Bản cung không đi lãnh cung, nhường ra!
Hạ Hầu Thừa Vũ giận quát một tiếng, hai mắt như toát ra hỏa quang, nàng nhìn thấy, nàng đã nhìn thấy Chiến Như Ý thân ở bên ngoài lãnh cung, cánh nhiên thật có loại chuyện này, tiện nhân kia không ngờ thật có thể tự nhiên ra vào lãnh cung, lửa giận trong ngực nàng như muốn thiêu đốt toàn thân, không nhìn thống lĩnh hộ vệ ngăn trở, trực tiếp xông xuống dưới.
Thống lĩnh hộ vệ luống cuống tay chân, thiên hậu nói nàng không tới lãnh cung, không có mệnh lệnh từ mặt trên, hắn cũng không dám tự tiện động thủ với thiên hậu.
Ngân Sương, Bạch Tuyết ở phía dưới đã nhảy lên mỏm đá, một mặt kinh hoảng thất thố, nhìn thấy Hạ Hầu Thừa Vũ giống như chuột thấy mèo, trái phải phù lấy tay Chiến Như Ý, vội vàng thúc giục nói:
- Nương nương, sợ là thiên hậu lai giả bất thiện (kẻ đến không thiện), chúng ta nhanh chút trở về, trở về trong cung, nàng không dám thiện xông vào đó!
Chiến Như Ý có phần do dự, nhìn thấy thiên hậu không đi lên kiến lề ngược lại còn tránh đi thì ra thể thống gì, nơi này cũng là cảnh nội lãnh cung, mình lại không làm sai, hộ về chung quanh hẳn cũng sẽ không để thiên hậu làm loạn. Chẳng qua xét thấy không nên gây thêm phiền phức, nàng cũng cảm thấy mắt không thấy tâm không phiền, còn là tránh đi một lát mới tốt.
Nhưng mà đã muộn, Hạ Hầu Thừa Vũ đã bị lửa giận xung váng đầu, không nhìn hết thảy xông mở ngăn trở, cường hành trên đầu mỏm đá, ngăn cản không cho Chiến Như Ý đi về, đôi mắt lạnh lẽo sít sao coi chừng Chiến Như Ý.
- Gặp qua thiên hậu nương nương!
Chiến Như Ý cúi người hành lễ.
Hạ Hầu Thừa Vũ lại không thèm đáp lai, từng bước hướng tới Chiến Như Ý.
Cận vệ quận chung quanh bị kinh động khoái tốc bước lên nhanh chóng ngăn ở trước mặt Chiến Như Ý, thủ tướng chắp tay nói:
- Mạt tướng gặp qua thiên hậu nương nương!
Vừa nói, tròng mắt còn liếc về phía vị thống lĩnh hộ vệ hộ tống thiên hậu đến đây, giống như đang hỏi, ngươi muốn làm cái gì?
Vị thống lĩnh hộ vệ kia cũng là âm thầm kêu khổ, hắn nào biết Hạ Hầu Thừa Vũ thì ra là mượn cớ muốn đến nơi này, càng không nghĩ tới Chiến Như Ý không ngờ sẽ ở bên ngoài lãnh cung, hắn đương nhiên biết Thanh Chủ sủng ái Chiến Như Ý đến mức nào, nhưng không có mênh lệnh từ mặt trên, thiên hâu lại không xông vào lãnh cung, hắn muốn ngăn cũng ngăn không được, không có ý chi từ bệ hạ, dám mạo phạm thiên hậu chính là tử tội, ai dám a!
Trong mắt hắn cũng có ý trách cứ đối phương, làm sao ngươi dám để Chiến Như Ý chạy ra lãnh cung? Nếu là trong phạm vi lãnh cung, thủ vệ có ý chi bệ hạ trong tay, ngày sau sao dám xông vào, các ngươi làm thế không phải là đang tự tìm phiền hà.
Thủ tướng bảo hộ Chiến Như Ý cũng là có khổ nan ngôn, đây là tư mật của bệ hạ a!
Thời gian trôi kinh quá