PHI THIÊN

Thăng phủ, trong đình đài thủy tạ, khói xanh lượn lờ trên lư hương cạnh đàn cổ, Thăng Mộ Tuyết đang đứng cho cá ăn bên lan can ngoại đình.

- Mấy đưa trẻ đâu?

Khấu Ngọc bước nhanh tự hành lang đi tới, bắt lấy cánh tay Thăng Mộ Tuyết, vẻ đẹp như hoa như trăng giờ đã tiều tuy vô cùng, mặt mày lo lắng hỏi.

Nào có thể không tiều tụy, Khấu gia trừ nàng ra thì đã chết sạch, bị thương hay không bị thương đã không cần nói nhiều, bây giờ càng là chim vào trong hoảng sợ. Lúc Khấu gia con đúng là quyền thế ngất trời, nhưng quyền thể ngất trời cũng đồng nghĩa với khắp nơi đắc tội với người, Khấu gia không đảo, tự nhiên không người dám động nàng, Khấu gia vừa đảo, hậu quả thế nào không nghĩ cũng biết, bất kể cuối cùng là ai nắm chính quyền, bên này sợ là đừng hòng nghĩ được kết cục gì tốt, chỉ bởi vì nàng là con gái Khấu Lăng Hư, cũng bởi vì nàng là con gái Khấu Lăng Hư lúc phú qúy.

Vốn là, bên này cũng được Khấu gia triệu tập, nhưng bị Thăng Mộ Tuyết mượn cớ thân thể không khoe chối từ đi, đây là cái cớ Thăng Mộ Tuyết nhất quán thường dùng để tránh khỏi thị phi, nhiều năm như vậy Khấu gia đã quen rồi, cũng mặc cho bên này. Dù sao Thăng Mộ Tuyết nhất quán vẫn là như thế, phong hoa tuyết nguyệt, ăn uống vui đùa thì có thể tìm ta, khi làm chính sự liền lập tức chối từ, chuyện đánh đánh giết giết lại càng đừng đến tìm ta, lý do là nhìn không được máu, không quản người khác chê cười hay không, dù sao vẫn cư không tham dự chính sự gì hết, không kết thù với bất cứ người nào, chuyện trượng nghĩa sơ tài, quảng kết lương duyên ngược lại có làm không ít, nói gì thì nói, hắn cũng có vốn liếng để làm phú quý nhàn nhân.

Song lần này kết quả lại thật vượt ra ngoài ý liệu của bên này, Bắc quân binh bại, cả nhà Khấu gia phúc diệt!

Cho dù là Thăng Mộ Tuyết cũng không nghĩ tới Khấu gia ngông cuồng như thế không ngờ lại sụp đổ nhanh như vậy, nhanh đến khiến người khó mà tin tưởng, Khấu gia cứ thế mà bị xóa sổ?

Khấu gia vừa đảo, lập tức khiến bên này sa vào nguy cơ lớn chưa từng có, trong cái rủi có cái may là không đi theo Khấu gia, khiến Thắng gia tránh qua một kiếp, chí ít tạm thời giữ được cái mạng, bằng không sợ là thật bị bồi táng cùng Khẩu gia.

Thăng Mộ Tuyết vỗ vỗ căn thức ăn cho cá trên bàn tay nàng, xoay người ngưng thị nhìn Khấu Ngọc một lúc, nói:

- Bọn trẻ ta đã để tôn thúc an bài đi tới một nơi an toàn, yên tâm, không có việc gì.

Vừa nghe là như thế, Khấu Ngọc thở phào một hơi, bắt lấy cánh tay hắn lo âu nói:

- Vậy chúng ta cũng đi nhanh thôi? Vì sao còn chưa đi?

Thăng Mộ Tuyết lắc đầu:

- Chúng ta không thể đi, chúng ta mà đi liền thành đào phạm, bọn trẻ cũng thành đào phạm, vĩnh viên tránh đông tránh tây cũng không phải cách hay. Đưa bọn trẻ đi trước chỉ là để đề phòng nhỡ ra, con chúng ta phải ở lại đây!

Khấu Ngọc nước mắt lả chả rơi, nức nở nói:

- Mộ Tuyết, xin lỗi, là ta làm phiền hà ngươi.

Nói rồi ngẩng đầu đề nghị:

- Hay là thế này, không quản sau cùng là ai làm chủ thiên hạ, ngươi cứ chủ động giao ta ra...

Thăng Mộ Tuyết đưa tay che miệng nàng, nói:

- Người ta là phu thê, nói lời nay thì qua lắm, ta chỉ hỏi người một câu, mấy năm nay ngươi gả cho ta có vui vẻ không?

Khấu Ngọc gật đầu:

- Có vui vẻ, càng nhiều là bình tĩnh, thiếp thân biết ngươi không muốn lấy dính vào thị phi, nhưng lưu lại thiếp thân chính là thị phi.

Thăng Mộ Tuyết khẽ cười, nghịch ngợm nắn miệng môi nàng:

- Đừng có suy nghĩ nhiều! Quên Khấu gia đi, dù còn chưa chết hết, thì từ nay về sau cũng đưng nhắc lại nữa. Khấu gia đã là chuyện của qúa khư, có nghĩ đến cũng không ý nghĩa gì nữa, sống sót cho tốt mới là quan trọng. Ngươi chỉ cần nhớ được lấy gà theo gà lấy chó theo chó, bắt đầu từ bây giờ, người là nữ chủ nhân của Thăng gia, không liên quan gì đến Khấu gia nữa, những cái khác ngươi không cần lo lắng, ta sẽ xử lý, hiểu chưa?

Trong ánh mắt đăm đăm nhìn nàng mang theo sự thâm thúy, nhẹ nhàng.

Khấu Ngọc gật gật đầu, trên mặt lại vẫn đây vẻ âu lo.

Thăng Mộ Tuyết đưa tay giúp nàng lau đi ngấn lệ trên mắt.

Lúc này, lão quản gia Tôn Dung đi tới kiến lễ:

- Lão gia, phu nhân.

Thăng Mộ Tuyết buông Khấu Ngọc ra, xoay người hỏi:

- Tôn thúc, xua tán hết cả chưa?

Khấu gia sụp đổ, khiến cho người trên dưới Thăng phủ đều lo lắng bất an, có thể rõ ràng cảm giác ra không ít người đã sinh ý rời đi, không ngừng có người khuyên Thăng Mộ Tuyết tránh đi, bọn họ đều sợ hãi. Thăng Mộ Tuyết thương lượng cùng Tôn Dung, quyết định phát xua tán phí, người nguyện đi thì cầm lấy một khoản tài vật mà đi, bên này không cưỡng lưu, không nguyện đi vẫn có thể tiếp tục lưu lại.

Tôn Dung thở dài một tiếng:

- Gia nô chỉ còn mười mấy ngươi, thị vệ còn có ba mươi người, đều là lão nhân, nhưng người khác đều đi cả. Ở một ít sản nghiệp bên ngoại, có không ít hạ nhân trộm mang tài vật bỏ chạy, bây giờ chúng ta cũng vô lực truy cứu.

Khấu Ngọc u ám cúi đầu, một hào môn thế gia nô bộc hộ vệ trên vạn người, chuyển mắt lại con chưa đến trăm người, nàng xem như đã trải nghiệm được cái gì gọi là đại nan lâm đầu thân ai người ấy lo.

Cũng không có gì để truy cứu cả, cứ cho là phá tài miễn tại, cái lúc này trên tay giữ lại qua nhiều tài vật chưa hẳn là chuyện tốt, hơn nữa bọn họ đều vì Thăng gia hiệu lực nhiều năm như vậy, lần này cũng là bị chúng ta liên lụy, chỉ cần không mắng ta là tốt rồi, cầm chút tài vật chạy đương và làm vốn liếng sau này an thân lập mệnh nao tính là cái gì, cứ mặc cho bọn họ.

Ngược lại Thăng Mộ Tuyết phong khoang khoát tay, cư thể bỏ qua việc này, lại nói:

- Tôn thúc, thông tri nhưng người còn ở lại, nếu có người đến bới móc, thì đừng ngăn trở, cứ để họ vào gặp ta!

- Tuân mệnh!

Tôn Dung vừa ứng tiếng, bên ngoài đã truyền đến tiếng ồn ào, một tên thị vệ niên kỷ khá lớn hạ xuống trước mặt ba người, cấp báo:

- Lão gia, một đội nhân mã xông vào, có vẻ kẻ đến không thiện, giờ làm thế nào?

Thăng Mộ Tuyết ánh mắt chợt lóe, xoay người bước nhanh vào trong đình, hơi run trường bào, bó gối ngồi xuống cạnh cầm án, hai tay mười ngón lên xuống trên dây cầm, tiếng đan ưu mỹ leng keng lưu sướng mà ra, thần thái đạm định thong dong, liếc mắt nhìn Khấu Ngọc đang có phần hoảng sợ bất an, hờ hững nói:

- Phu nhân, lại đây thêm hương!

Lúc này Khấu Ngọc đã loạn hết phần tấc, không con chùt chủ ý, Thăng Mộ Tuyết nói cái gì nghe cái đo, nghe vậy đi tới, quỳ gối ngồi xuống cạnh cầm án, mở ra nắp lư hương, thêm hương vào trong.

- Phu nhân tốt xấu cũng là xuất thân từ vương phủ, người nào mà chưa gặp qua, một đám loạn binh mà thôi, cớ gì bất an?

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc