Cứ vội vã như vậy đến, vội vã làm cho xong việc này lại vội vã đi?
Các tân khách vô cùng kinh ngạc, không ít người đại khái đã hiểu ra rồi, Cung Thiên Thu và Vũ Văn Xuyên muốn gả con gái cho Ngưu Hữu Đức để tự bảo vệ mình, đường đường chính chính gả con gái nào có như vậy.
Lại cưới hai nàng? Hoàng Phủ Quân Nhu ánh mắt nhìn theo bóng Miêu Nghị đi khuất, trong lòng vô cùng phức tạp, trong đầu hiện lên suy nghĩ không biết Miêu Nghị sẽ cưới nàng hay không, nghĩ đến việc Miêu Nghị leo lên vị trí thiên vương, Thanh Chủ cũng khó mà dễ dàng động đến hắn, nói không chừng có thể cưới nàng ta thật.
Nhưng mà nghĩ lại, cảm thấy việc này không có khả năng cho dù Miêu Nghị cưới màng. Thanh Chủ cũng không thể dễ gì mà động vào hai người bọn họ, nhưng Hoàng Phủ gia tộc phải làm sao?
Nếu gả cho hắn, vừa nghĩ tới việc mình muốn trở thành một thành viên trong thiếp thất của Miêu Nghị, nỗi lòng càng thêm rối bời.
Tâm tình nàng ta rất phức tạp, Miêu Nghị từ khi tiến vào đến khi rời đi, đều không nhìn nàng ta một cái, nàng không biết Miêu Nghị về sau có đồng ý cùng nàng lén lút như trước đây.
Hoàng Phủ Quân Nhu lần đầu cảm thấy Miêu Nghị không thể với tới, tưởng tượng năm đó lần đầu gặp gỡ Miêu Nghị ở thiên nhai, chưởng quỹ quần anh hội thương phổ như nàng nào có thèm để mắt đến Miêu Nghị.
Quảng Mị Nhi cũng mơ mộng, nàng không phủ nhận nội tâm mình thích Miêu Nghị thường mơ giấc mơ hai người ở bên nhau, bây giờ tỉnh mộng, thân thể của nàng và địa vị hôm nay của Miêu Nghị không cách nào dung hợp, hai người tuyệt đối không có hi vọng ở bên nhau.
Người có giấc mộng như nàng không biết có bao nhiêu người, chỉ chớp mắt Ngưu Hữu Đức đã lên đến vị trí cao cao tại thượng nhìn xuống bọn họ, bạn bè lúc tụ hội từng châm biếm Ngưu Hữu Đức bây giờ xem ra quá là nực cười.
Khấu Văn Thanh đứng trong đám người ánh mắt dõi nhìn Miêu Nghị đi xa, còn nhớ năm đó tại nơi không có tiếng động Miêu Nghị còn cần nàng hỗ trợ, trong lòng cảm khái vạn phần, nhìn lại chính mình mặc dù đã gả cho người khác rồi sinh con, tựa hồ vẫn dậm chân tại chỗ, lẽ nào nữ nhân trời sinh như vậy, đã định trước chỉ có thể lập gia đình sau giúp chồng dạy con?
Nhớ tới Chiến Như Ý mà nàng biết, hiện giờ tựa hồ có chút hiểu ra ham mê năm đó của Chiến Như Ý, không thích phục trang thích vũ trang, nhưng cuối cùng lại lưu lạc cung đình, khó thay đổi vận mệnh thành nữ nhân!
Lại nghĩ đến chồng nàng, không ít người xem ra trẻ trung khoẻ mạnh, tiền đồ tươi sáng, nhưng so với Ngưu Hữu Đức tiên độ khác nhau một trời một Vực.
Nếu như nhớ không lầm, khi chồng nàng lên làm đại thống lĩnh. Ngưu Hữu Đức còn không biết ở nơi nào, vì sao Ngưu Hữu Đức lại có thể đi đến bước hôm nay, còn chồng nàng vẫn có điều một Đô thống?
Kỳ thực nếu luận năng lực, Miêu Nghị chưa chắc có thể so sánh với chồng của nàng, khác biệt chính là ở hoàn cảnh của hai người, trong lúc Miêu Nghị vẫn đang ở vòng xoáy khi nào cũng có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, buộc phải liều mạng hướng ra ngoài vòng xoáy đó, có thể nói là bị bức ra, trượng phu của Khấu Văn Thanh không cần thiết thường xuyên lấy tính mệnh của mình, của gia đình ra mạo hiểm như Miêu Nghị.
Mà Miêu Nghị thờ ơ quả thực kích thích hai đôi mẫu nữ.
Nếu là trước đó, đường đường thiếp thất nguyên soái, hơn nữa còn là thiếp thất sinh con gái cho nguyên soái, ở phủ nguyên soái cũng là có địa vị, sao có thể để mắt đến Miêu Nghị, năm đó Vân Tri Thu đến bái kiến cũng cung cung kính kính, các nàng còn không thèm để ý, nào ngờ tới chịu nhục như hôm nay, đúng như thế tục nói, con người ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, nháy mắt liền phong vân đổi dời.
- Mẫu thân, con sợ...
Cung Nghê Thường đi tới bên cạnh mẫu thân nắm lấy ông tay áo mẫu thân tinh thẫn bất định, khuôn mặt khân trương sợ hãi.
Nàng tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng đến tuổi hoài xuân rồi, cũng chờ mong tình lang, cũng đã nghe nói qua về Ngưu Hữu Đức, cũng từng tò mò. Biết mình nhất định phải gả cho Ngưu Hữu Đức, đối mặt với tình thế gia tộc nguy hiểm, đối mặt với khuyên nhủ của người nhà, có thể hi sinh thân mình đổi lấy tính mệnh toàn gia trên dưới nhiều người như Vậy, nàng cũng đành khóc mà bằng lòng.
Thật không ngờ Miêu Nghị lại phản ứng như thế, Miêu Nghị khí thế đó, thái độ thờ ơ đó, nàng nhận ra mình trong mắt người ta coi như cỏ rác, thực sự khiến nàng sợ hãi.
Vừa nghe lời này của nữ nhi, mẹ nàng cũng không không chế nỗi tâm tình của mình, chợt ôm lấy nữ nhi khóc rống lên.
Nàng còn không biết Vân Tri Thu tương lai sẽ đối với nữ nhi mình như thể nào, nàng giờ thực sự rất hối hận, hối hận năm đó Vân Tri Thu tới bái kiến mình mình đã tự cao tự đại tại trước mặt Vân Tri Thu ra sao, Vân Tri Thu làm chủ muốn xử lý một thiếp thất không được nam nhân để ý, đây còn không phải dễ như giết chết một con kiến sao, quá đơn giản là có thể làm cho nữ nhi của mình sống không bằng chết, nữ nhân dằn mặt nữ nhân đôi khi so với nam nhân thực sự ác độc hơn, cuộc sống nữ nhi sau này phải làm sao!
Mẫu thân vừa khóc, Cung Nghê Thường đâu còn nhịn được nữa, ôm mẫu thân cùng khóc rống lên.
Hai mẫu tử này khóc, mẫu tử kia bị tác động, cũng ôm nhau khóc rống lên.
Hai đôi mẫu nữ trước mặt mọi người khóc lóc, người đứng xem đêu là thổn thức không thôi, không ít người trước đây dù sao cũng là người quen của bọn họ.
Vũ Văn Sơn là đại ca của Vũ Văn Xuyên, đồng thời chúc mừng hôn sự của Vương Lạc và Bàng Ngọc Nương. Thấy vậy vội vàng từ trong đám người đi ra, âm thầm khuyên bảo, khiến họ dừng khóc, còn thiếu chút nữa kêu hai bà cô già, không biết chuyện liên quan đến bao nhiêu tính mệnh của gia tộc sao?
Trước khi hắn bị nhốt ở nơi đây, đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ mạng, bây giờ có cơ hội sống sót đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Dương Triệu Thanh chậm rãi đi tới bên cạnh mấy người, mặt mỉm cười, nhàn nhạt hỏi:
- Không phải khóc, nếu như gả cho Đại đô đốc chúng ta cảm thấy thiệt thòi, việc này còn có thể thương lượng lại! Lời nói đầy ý bóng gió, với hắn mà nói, các ngươi khó chịu, ta còn đau đầu hơn, phu nhân trở về ta còn không biết báo cáo kết quả công tác thế nào.
Thời gian trôi kinh quá