PHI THIÊN

- Có lẽ ty chức tu luyện mới thật sự là Âm Hồn Thông Dương Quyết!

Miêu Nghị lập tức hỏi:

- Ngươi nói phương thức tu luyện của ngươi?

Diêm Tu:

- Đúng!

...

Miêu Nghị im lặng.

Nghe Diêm Tu nói thế hắn mới hiểu rõ tên của bộ công pháp ‘ Âm Hồn Thông Dương Quyết ’ là thế nào.

Chẳng lẽ gia hỏa này thật sự đánh bậy đánh bạ tu luyện pháp môn chính tông của Âm Hồn Thông Dương Quyết? Chuyện này quá không thể tưởng tượng nổi.

Nếu thật là như vậy, không biết Quỷ Thánh Tư Đồ Tiếu biết được làm sao chịu nổi.

Lúc này Miêu Nghị dùng ánh mắt nhìn Diêm Tu như nhìn quái vât.

Cho dù hắn không tự mình trải qua chuyện thống khổ như thế, từ người sống quá độ thành người chết, nghe nói tư vị kia sống không băng chết, có rất ít người có thể sống qua cửa ải này, nói cho đúng chỉ bằng việc Diêm Tu gào thét thảm thiết gần hai trăm năm cũng biết thống khổ đó là thế nào.

Đau ít có thể cắn răng chịu đựng vượt qua, đau nhiều gian nan ah! Tục ngữ nói đau dài không bằng đau ngắn, chính là đạo lý này.

Miêu Nghị thật sự không cách nào tưởng tượng gia hỏa này làm sao sống nổi, phải có nghị lực cường đại và tín niệm bực nào mới có thể sống sót qua hai trăm năm, chỉ có gia hỏa gặp quỷ biết rõ con đường hữu tử vô sinh lại cứng đầu đâm vào tuyệt lộ, nếu thật là như vậy không ai biết nên nói gì cho phải.

Lúc trước Miêu Nghị thuần túy ôm thái độ thành toàn, đã làm tốt tâm lý Diêm Tu vẫn lạc, nghe nói Diêm Tu không có động tĩnh, lần này hắn niệm tình cũ chạy tới đây nhặt xác cho Diêm Tu, ai ngờ Diêm Tu không chết, ai ngờ thật thành toàn cho Diêm Tu, nếu không hắn sẽ tới đây một mình, cũng không để đám người Phục Thanh nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

- Diêm Tu, ngươi đây là?

Phục Thanh kinh nghi bất định nhịn không được muốn hỏi.

Ưng Vô Địch cũng có câu hỏi này, cũng hoài nghi Diêm Tu từ sống nhập chết tu hành công pháp quỷ tu hay không, theo lý mà nói phải biến thành quỷ tu mới đúng, Diêm Tu lại từ quỷ biến thành người là chuyện gì?

Miêu Nghị nói:

- Không nên hỏi việc này, nhị ca, tam ca, ta tín nhiệm mới mang các ngươi tới đây, hôm nay nhìn thấy nên vùi trong lòng, không nên nói cho người khác biết. Ta không muốn việc này truyền ra bên ngoài.

Phục Thanh, Ưng Vô Địch nhìn nhau, gật đầu nói:

- Được!

- Thu thập một chút rồi đi thôi.

Miêu Nghị nói xong quay người rời đi.

Phục Thanh, Ưng Vô Địch nhìn Diêm Tu người không ra người, quỷ không quỷ, lại nhìn thấy Diêm Tu cười quỷ dị với bọn họ, hai người cũng cười lại nhưng nội tâm lạnh buốt, lập tức đi theo sau Miêu Nghị.

Mấy người đứng bên ngoài mộ địa một lúc, Diêm Tu thu thập tóc tai và quần áo lại bay ra ngoài.

Lúc này ánh tà dương xuyên qua khe hở rừng cây chiếu vào gương mặt Diêm Tu, xoay mình gặp ánh mặt trời. Diêm Tu vô ý thức dùng tay che mặt, dường như không thích ứng cường quang hoặc nguyên nhân gì đó, sau đó mới thấy hắn chậm rãi buông tay áo.

Mấy người quay đầu nhìn hắn, thấy hắn không khác gì lúc trước, chỉ có màu da rất trắng hình như không có huyết sắc, móng tay của hắn sinh ra ánh sáng xanh đen, bén nhọn ra một đoạn.

Diêm Tu buông tay áo lại mỉm cười, hắn vẫn quỷ dị không nói nên lời. Nụ cười của hắn làm người ta hãi hùng khiếp vía, không biết có phải thừa nhận thống khổ gần hai trăm năm đã định hình như thế hay không.

Tóm lại ngay cả Miêu Nghị cũng ác hàn một hồi, hắn quay đầu lại và nói:

- Đi!

Cả đám người bay lên không trung.

Đi tới Vô Tương Tinh, Miêu Nghị dẫn bọn họ tới Vô Tương Tinh Chính Khí Môn, cũng gặp chưởng môn Ngọc Linh chân nhân một hồi.

Trên về tinh môn vẫn có người canh gác kiểm tra người khác, dường như cố ý làm khó Miêu Nghị lần nữa, Miêu Nghị tiếp tục liên hệ với Mộ Dung Tinh Hoa mới thuận lợi vượt qua kiểm tra.

Không biết chuyện gì xảy ra. Miêu Nghị có cảm giác đám người này điều tra là có chuyện ẩn trong đó, theo đạo lý đám người này phải cho hắn đi qua mới đúng, tại sao nhiệt tình như vậy?

Trở lại Thủ Thành Cung chừng nửa tháng, Miêu Nghị mới dần dần phát hiện không đúng.

Phía dưới có người báo cáo, lưu lượng khách thiên nhai đang dần dần giảm bớt, ảnh hưởng đến sinh ý các cửa hàng tại thiên nhai.

Bên phía hắn không tiếp xúc đầy đủ, chỉ ẩn ẩn hoài nghi việc này có quan hệ với đám người điều tra, Dương Khánh thậm chí hoài nghi có phải Thiên Nguyên Hầu cố ý giở trò quỷ tạo áp lực lên Bích Nguyệt phu nhân hay không, hắn bảo Miêu Nghị thăm dò Bích Nguyệt phu nhân tìm hiểu xem Thiên Nguyên Hầu muốn làm gì.

Chuyện này Miêu Nghị hoàn toàn có thể trực tiếp hỏi Bích Nguyệt, căn bản không cần thăm dò. Không biết làm sao Dương Khánh không biết giữa Miêu Nghị và Bích Nguyệt xảy ra chuyện gì, chỉ có hoài nghi.

Ai ngờ không cần hỏi nhiều, Bích Nguyệt đã đích thân đi tới.

Trong Thủ Thành Cung, nha đầu Hải Bình Tâm vừa nhìn thấy Bích Nguyệt lập tức trốn.

- Dâng trà! Ta nói nha đầu, bảo ngươi dâng trà có nghe hay không?

Miêu Nghị cùng đi với Bích Nguyệt vào trong đại điện, hắn thấy thể liền quát lớn, Hải Bình Tâm mới không để ý đến hắn, nàng không đi ra, Miêu Nghị quay đầu lại chậc chậc nói:

- Ngươi nhìn xem, có thủ hạ nào như thế không? Lật trời rồi!

- Ah!

Bích Nguyệt khoát khoát tay, vẻ mặt đắng chát, nói:

- Được rồi, không nên miễn cưỡng nàng, biết rõ nàng không có gì là ta an tâm rồi. Tại sao ngươi bảo nàng làm việc nặng như bưng trà rót nước?

Câu nói sau cùng mang theo u oán, dường như làm hạ nhân là ủy khuất con gái của nàng.

Miêu Nghị nói:

- Ta nói phu nhân, dù nàng ở nơi nào cũng phải có việc gì để che dấu thân phận chứ? Ngươi nhìn thấy nàng từ nhỏ lớn lên, ngươi nói nàng có thể làm gì, không làm được gì? Không rành thế sự, cái gì cũng không biết làm, từ việc như vậy, ai nhìn vào mà không nghi ngờ cơ chứ? Cho dù nàng làm, ngươi cũng nhìn thấy, nàng muốn làm thì làm, muốn không làm thì không làm, ta không miễn cưỡng nàng nửa phần.

- Từ nhỏ nàng há mồm cơm đưa tới miệng, thật sự chưa từng làm gì.

Bích Nguyệt than thở, lại nói:

- Về sau không nên gọi ta là phu nhân.

Miêu Nghị sững sờ, hắn hiểu sau đó đật đầu:

- bBết rõ.

Quay đầu lại hô:

- Diêm Tu, dâng trà.

Diêm Tu im lặng đi tới, dâng nước trà đứng ở một bên.

Miêu Nghị phất phất tay, ý bảo hắn lui ra, lại bảo Bích Nguyệt dùng trà, sau đó nói:

- Đại nhân tới đây thăm Tăm nhi? Có muốn ta nghĩ biện pháp hay không?

Bích Nguyệt khoát tay:

- Không nên miễn cưỡng, gặp nàng chỉ là việc phụ, trọng điểm ta nghe thủ hạ bẩm báo, gần đây lưu lượng khách tới thiên nhai các nơi giảm xuống, đã ảnh hưởng đến buông bán của các cửa hàng, lúc này ta đi các thiên nhai quan sát một lần, nơi của ngươi là trạm sau cùng.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc