PHI THIÊN

Miêu Nghị vội vàng khoát tay:

- Phương cô nương, đừng hiểu lầm, ta thật không có ý xem thường ngươi...

Thuyền đã ra biển, lúc này đường ven biển không có đường đi. Cam Trạch Quang đứng trên bờ sông muốn nhảy xuống biển đi theo, từ dưới biển có thể mở pháp nhãn dò xét nên bớt nhiều việc.

Một đường mượn địa thế yểm hộ, thỉnh thoảng phải dừng lại không đi, yên lặng theo dõi, nội tâm đang cân nhắc sư môn phái người tới lúc nào, đột nhiên nghe có tiếng nổ, nhìn lại, thì ra là Linh Thứu của hắn từ trên trời giáng xuống, còn hộ tống một nam một nữ.

Sau khi phát hiện nam nữ khí độ phi phàm, Cam Trạch Quang đã giật mình, hắn ở trong Linh Lung tông không thể không biết hai người, nằm mơ cũng không nghĩ tới là phu thê Đạo Thánh đích thân tới, hắn hành lễ:

- Đệ tử Linh Lung tông Cam Trạch Quang bái kiến thánh tôn, bái kiến phu nhân!

Phong Bắc Trần nhìn hắn, dường như đã gặp qua tại Linh Lung tông, nhàn nhạt hỏi:

- Người mà ngươi theo dõi đang nơi nào?

Cam Trạch Quang vội vàng đi lên sườn núi nhỏ chỉ vào lâu thuyền:

- Đang ở trên thuyền.

Phong Bắc Trần cũng không cần lén lút như hắn làm gì, hắn trực tiếp đứng trên đỉnh núi nhìn sang.

Tần Tịch cũng đứng từ xa nhìn sang.

Trên thuyền không có đề phòng gì, Hồng Miên, Lục Liễu vẫn thay phiên lái thuyền, thay phiên cảnh giới bốn phía phòng ngừa có người tự tiện đến gần. Một con Linh Thứu mang hai người đáp xuống đỉnh núi lập tức làm Hồng Miên cảnh giác, nếu như vậy mà nàng không phát hiện, trừ phi nàng bị mù.

Nhanh chóng đi vào trong khoang thuyền, nàng nói:

- Lão gia, bên bờ biển có dị thường, có một con Linh Thứu mang một nam một nữ đến đây.

Nàng cũng không nhận ra Phong Bắc Trần.

- Không tốt!

Phương Tố Tố kinh hô một tiếng:

- Chính là người Vô Lượng quốc đến, có thể đuổi tới trong thời gian ngắn như vậy, khẳng định tu vi không thấp, đều tại ta nói nhiều, đi mau, các ngươi nhau bỏ chạy dưới biển, bằng không sẽ không kịp.

Sở dĩ nàng nói rõ nhân quả với Miêu Nghị cũng không ngờ người Vô Lượng quốc tới nhanh như thế, cho rằng còn một chút thời gian, ai ngờ thời gian sai lầm.

- Ta cũng muốn xem là người nào.

Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng, hắn đi ra khỏi khoang thuyền, đứng trên bong thuyền mở pháp nhãn nhìn sang.

Trừ Phương Tố Tố không có lộ diện, đám người Tần Vi Vi cũng đi ra.

Phong Bắc Trần đứng trên đỉnh núi đối mặt với Miêu Nghị, Phong Bắc Trần cười lạnh.

- Là phu thê Phong Bắc Trần tự mình đến!

Miêu Nghị lên tiếng, Tần Vi Vi và Phương Tố Tố đang lảng tránh trong thuyền đều chấn động, Tần Vi Vi đã gặp qua Tần Tịch bên cạnh Phong Bắc Trần. Phương Tố Tố từ khe hở cửa sổ dò xét bên ngoài, cũng muốn biết một chút về phu thê Phong Bắc Trần có tướng mạo thế nào.

Tần Tịch nhìn thấy Tần Vi Vi đứng sau lưng Miêu Nghị, đôi mắt mở to hơn vài phần, trong ánh mắt thậm chí mang theo bối rối, rốt cục hiểu mục đích của Phong Bắc Trần tới đây.

- Vi Vi, các ngươi lập tức tiến vào trong biển đi, ta chiếu cố Phong lão tặc!

Bong thuyền, Miêu Nghị dặn dò một tiếng.

Hiện tại hắn không sợ Phong Bắc Trần, hắn giết không ít tu sĩ Kim Liên ngũ phẩm. Mấu chốt nằm ở chỗ tu vi Phong Bắc Trần, tốc độ không bằng người ta, hiện tại muốn chạy đã muộn, mọi người chạy không thoát, không bằng bảo đám người Tần Vi Vi i trước.

Phương Tố Tố nghe xong hít sâu một hơi, nàng nghe ra Miêu Nghị nói chuyện mang theo tự tin, không nghĩ tới Miêu Nghị dám đối kháng chính diện với lục thánh, đây là lực lượng rất cường đại, là lục thánh đó.

Tần Vi Vi ba người nói:

- Phu quân, đó là Phong Bắc Trần! Chúng ta cùng đi!

Miêu Nghị lật tay, chiến giáp trong tay, bảo thương cũng xuất hiện, hắn nói:

- Đi mau! Các ngươi không đi, ta không thả tay thả chân đánh với hắn được.

Tần Vi Vi giữ chặt tay hắn, còn muốn khuyên hắn, bỗng nhiên Miêu Nghị quay đầu lại, lạnh nhạt nói:

- Vi Vi! Ngươi không nghe lời ta sao? Đi mau!

Tần Vi Vi ngậm miệng, trong quan niệm của nàng có ‘ phu lệnh thê cương ’, nàng không dám đối nghịch. Đành phải cắn môi lo lắng mang theo Hồng Miên, Lục Liễu nhảy vào trong biển. Phương Tố Tố cũng lách mình chui ra khỏi gian phòng nhảy vào biển cả, bốn nữ rời đi.

Trên sườn núi Tần Tịch thấy thế cũng thở ra một hơi. Trong mắt hơi có chút thường thức, nàng nhìn thấy Miêu Nghị vì bảo vệ Tần Vi Vi mà không tiếc thân mạo hiểm cản phía sau, nam nhân như vậy đáng để Tần Vi Vi làm thiếp.

Phong Bắc Trần chỉ nhìn chằm chằm vào bộ chiến giáp hồng tinh trên người Miêu Nghị, về phần Tần Vi Vi chết sống hắn không quan tâm, nhiều lắm chỉ nhìn ra Miêu Nghị quan tâm Tần Vi Vi, không tiếc tánh mạng ngăn cản phía sau.

Hắn vốn thấy Miêu Nghị gan lớn, còn lo lắng trong thuyền có kỳ quặc khác, hôm nay nhìn thấy đám người Tần Vi Vi thoát đi thì yên tâm không ít, hắn nói:

- Phu nhân chờ một chút, ta đi rồi trở về!

Với hắn mà nói bắt Miêu Nghị là bữa ăn sáng.

Bá!

Hắn bay lên không trung, vung áo đánh ra một chưởng pháp lực hùng hậu.

Oanh!

Lâu thuyền vỡ tan thành mảnh nhỏ, mặt biển xuất hiện hố sâu, sóng to gió lớn hóa thành lực trùng kích lan ra chung quanh.

Miêu Nghị không sợ hãi, mặt không biểu tình, hắn cầm thương đứng đó, cho dù lâu thuyền vỡ nát cũng chỉ ảnh hưởng dưới chân hắn.

Mặc dù tu vi Kim Liên ngũ phẩm cao hơn hắn nhưng muốn bằng một chưởng cách không giết Kim Liên tam phẩm như hắn là không có khả năng.

Phong Bắc Trần ngạc nhiên không nhỏ, không ngờ tu vi tiểu tử mạnh như thế. Chẳng lẽ tu vi đã đạt tới cảnh giới Kim Liên? Có lẽ là do bộ chiến giáp, nhưng hắn cũng không nhìn thấy chiến giáp tỏa ra bảo quang ngăn cản pháp lực.

Người nào đó thường xuyên ẩn giấu tu vi của mình, phần lớn thời gian vẫn sử dụng Linh Ẩn Nê.

Mảnh gỗ bay tán loạn, sóng biển ngập trời, Miêu Nghị ngẩng đầu quát chói tai:

- Lão tặc, nhận lấy cái chết!

Hắn cầm thương chỉ vào Phong Bắc Trần, lập tức phóng lên không trung.

Mặt biển cuồn cuộn, Miêu Nghị giống như một con Bạch Long lao tới phía trước.

Nhìn thấy Miêu Nghị cầm thương lao về phía mình, Phong Bắc Trần cười lạnh, nói:

- Đúng là không biết sống chết!

Hắn tay không tấc sắt đối mặt Miêu Nghị.

Hai người va chạm nhau, pháp lực hai bên trùng kích, cột nước bay loạn đầy trời.

Miêu Nghị quát chói tai:

- Giết!

Phong Bắc Trần không chút hoang mang, hắn vung tay áo điều khiển bọt nước đánh thẳng vào mũi thương Miêu Nghị.

Thương trong tay Miêu Nghị run lên, hắn cũng thuận thế đánh tan bọt nước sau đó sử dụng Nhất Thương Thập Sát đâm thẳng vào chỗ hiểm Phong Bắc Trần.

Tốc độ xuất thương vượt qua Phong Bắc Trần tưởng tượng, cho dù hắn từng giao thủ với Ma Thánh Vân Ngạo Thiên cũng không bằng, hắn sởn hết cả gai ốc, kinh hãi phát hiện tốc độ xuất thương của Miêu Nghị còn hơn cả Vân Ngạo Thiên, thật sự nằm ngoài dự kiến của hắn.

Nhất thời sơ suất nên ứng phó hơi chậm.

Trong lúc cấp bách hắn thu quyền phòng ngự.

Thương xuất ra như rồng, khí thế vô cùng khủng bố, Miêu Nghị ngạc nhiên, hắn phát hiện Phong Bắc Trần tay không tấc sắt nhưng trước mặt hình thành vòng xoáy làm trượt mũi thương sang chỗ khác, cũng không đâm trúng chỗ hiểm Phong Bắc Trần.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc