PHI THIÊN

Hạo Vân Thiên có chút xấu hổ, dù sao gia thế của hắn vẫn còn đó, cùng người phàm thành thân không nói, còn sinh nhi nữ sợ người nhà chê cười.

Nhưng không còn cách nào khác, hắn cũng có thất tình lục dục, giam lỏng nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không nhịn được, mà phu nhân hắn bây giờ là phàm nhân không còn cách nào thi pháp khống chế vấn đề sinh dục, vì vậy liền thuận theo tự nhiên.

Nhưng nghĩ lại, cười thì cứ cười đi! Xảy ra chuyện như vậy có thể trách hắn sao? Sinh lão bệnh tử của thê nhi tử nữ vẫn luôn khiến hắn lo lắng, sau khi trở về bằng tài nguyên của Hạo gia, tất cả mọi vấn đề đều có thể giải quyết.

Hạo Vân Thiên liếc nhìn bộ dạng tự ti mặc cảm đơn thuần thiện lương của thê tử, liên đưa nắm cổ tay nàng, nói Với Tô Vận:

- Đúng vậy! Đây là phu nhân của ta Lư Tú.

- Được được được! Tô Vận liên tục gật đầu, giang hai cánh tay ôm hai đứa bé, mừng đến chảy nước mắt, hai đứa bé có chút không hiểu.

- Quan nhân, đây là? "

Lư Tú có chút không hiểu môi thân phận của người đến nhẹ nhàng hỏi Hạo Vân Thiên một tiếng.

Hạo Vân Thiên liếc nhìn Vân Tri Thu, có chút muốn nói nhưng lại thôi.

Một lúc lâu sau. Tô Vận thả hai đứa bé ra đứng lên, liếc nhìn vòng tay trừ vật trên cổ tay, nhưng pháp lực đã bị quản chế, không lấy lễ vật ra được.

Vẫn là Vân Tri Thu như là biến ảo thuật, từ phía sau lấy ra một cái bọc đưa cho cho nàng.

Tô Vận từ trong bao lấy ra một đống đồ ăn đưa cho hai đứa bé, một bộ đô trang sức tặng cho Lư Tú, trẻ con người lớn đều có, có vẻ như Vân Tri Thu có lòng.

Đồ trang sức tinh xảo, đẹp đẽ quý giá, làm cho Lư Tú không dám nhận, vẫn là Hạo Vân Thiên gật đầu.

- Không việc gì, nhận lấy đi.

Lư Tú nhận lấy, nhưng vẫn có chút bất an, bởi vì phu quân đến giờ cũng không chịu thổ lộ thân phận của lai khách.

Mà Hạo Vân Thiên đã âm thầm kinh nghi bất định, thì Lư Tú không thể hiểu nổi, hắn nhìn qua tình hình khi này dường như nhận ra, Tô Vận tựa hồ cũng bị khống chế pháp lực giống như mình, thân làm tâm phúc tuyệt đối bên cạnh Hạo thiên Vương, ai dám đối với Tô Vận như vậy?

- Mời qua đây nói chuyện với ta một chút.

Tô Vận đưa tay mời Hạo Vân Thiên một tiếng.

Hạo Vân Thiên cũng không chối từ, mời Tô Vận cùng đi về phía bên hồ, Vân Tri Thu thì và Lư Tú nói chuyện gia đình, ánh mắt thỉnh thoảng quan sát bên hồ.

Đi tới bên hồ Hạo Vân Thiên không nhịn được hỏi một tiếng.

- Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Mặt hô sóng gợn lăn tăn, Tô Vận vẻ mặt đau thương

- Không có chuyện gì.

Hạo Vân Thiên:

- Quản gia cũng không phải là người dễ khóc, chí ít ta từ nhỏ đến lớn vẫn là lần đầu thấy... Ngươi pháp lực bị quản chế rồi sao?

Tô Vận nghiêng đầu quan sát một chút hắn.

- Không còn nông nổi như xưa, tâm cũng tỉnh rồi, có thể nhìn thấu mọi việc rồi.

- Có lẽ vậy!.

Hạo Vân Thiên buông tiếng thở dài

- Nói đi, rốt cục xảy ra chuyện gì ta có thể chịu được.

Tô Vận nhìn hắn gằn từng chữ:

- Không cần lo xảy ra chuyện gì, cũng không cần hỏi, không cần hỏi thăm. Nhớ kỹ! Quên sự tồn tại của Hạo gia, quên thân phận quá khứ của mình đi, đừng truyền thụ tử nữ công pháp tu hành, cứ như vậy yên lặng thanh thản mà sống, để Hạo gia tử tôn tiếp tục duy trì, như vậy tốt hơn hết thảy, hiểu chưa?

Hạo Vân Thiên hơi trầm mặc, đột nhiên hỏi:

- Hạo gia có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?

Tô Vận theo dõi hắn chậm rãi lắc đầu, im lặng.

Hạo Vân Thiên chậm rãi gật đầu.

- Ta biết không ai tốt với Hạo gia hơn ngươi, ngươi nói ta đều nhớ kĩ

- Ngươi so với trước đây đã trưởng thành rồi, đây là điều lúc trước Hạo gia không cho được ngươi. Tô Vận buông tiếng thở dài, xoay người dời bước đi, đi tới trước mặt Vân Tri Thu khẽ gật đầu, cùng Vân Tri Thu chui vào xe ngựa, mã phu đánh xe đi.

Non xanh nước biếc, Hạo Vân Thiên sừng sừng đứng ở ven hô nhìn theo. Vẻ mặt phiền muộn Hai đứa bé có ăn cό chơi. Vui vẻ không tả được. Lư Tú lẳng lặng đi tới ven hồ, ôm cánh tay chồng

- Quan nhân, là người nhà của ngài hả??

Hạo Vân Thiên quay đầu đưa mắt nhìn nàng, chợt mỉm cười, kéo eo của nàng trở về.

- Đêm nay làm món gì ngon?

Bên trong xe ngựa lay động, Tô Vận qua cửa sổ xe xuyên thấu nhìn tiểu trang viện xa dần, mắt khẽ nhòe lệ.

Vân Trị Thu ngồi cạnh nói:

- Ngươi yên tâm, có người âm thầm bảo hộ, bọn họ ở chỗ này tuyệt đối an toàn.

Tô Vận khẽ thở dài:

- Vì để ta giúp hắn làm việc, hắn thật đúng là nhọc lòng. Hiện giờ, nàng đã hiểu mục đích của Miêu Nghị.

Vân Tri Thu đương nhiên biết nàng nói Hắn là ai, than thở:

- Hắn nói hắn đã đồng ý Hạo Vương gia, để cho ngươi sống sót, ta không cho là hắn làm như vậy có gì sai. Ngươi nên hiểu ra. Hạo Vương gia trên trời có linh thiêng hi vọng thấy nhất, chính là ngươi sống sót, không nên cô phụ khổ tâm của Hạo Vương gia.

Tô Vận là chã rơi lệ. Một mảnh sa mạc hoang vu, trận trận cuồng phong.

Đỗ Kiều đứng ở trên cồn cát nhìn chung quanh, dừng lại ở một hướng, một nhân ảnh đi tới, rơi vào trước mặt hắn chính là Yêu Tăng Nam Ba.

Đỗ Kiều cung kính cúi đầu xuống, Nam Ba tự tay ấn trên đầu hắn, kiểm tra qua, xác nhận không có vấn đề xong bèn hỏi:

- Điều tra thể nào rồi?

Đỗ Kiều ngẩng đầu lên nói

- Thuộc hạ thật sự là không tìm thấy luyện bảo địa ở đâu. Đây chính là nguyên nhân Nạm Bạ muốn gặp mặt hắn, Đô Kiều vân nói không tìm thấy, hắn hoài nghi có phải đang tìm cớ hay không, xác nhận thứ ở trong đầu Đô Kiêu không thành vấn đề xong, mới yên lòng, hỏi:

- Lẽ nào Thượng Quan Thanh cũng không biết?

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc