PHI THIÊN

Hùng Khiếu lộ vẻ buồn bã thở dài, y biết câu trả lời của mình có thể làm cho đối phương hài lòng hay không sẽ quyết định số phận của mình sau này, nên lộ vẻ bất đắc dĩ lắc đầu giải thích:

- Thuộc hạ cũng không muốn phản bội Dương Khánh, thuộc hạ phản bội Dương Khánh không liên quan gì với chuyện y đối xử tốt với thuộc hạ, cũng không liên quan tới chuyện y bắt thuộc hạ đi Tinh Tú Hải. Cho dù là Dương Khánh đối xử với thuộc hạ tệ hơn nữa, thuộc hạ cũng không tới nỗi phản bội y, thật sự là Dương Khánh lòng dạ hẹp hòi không dung được Hùng Khiếu, hao tâm tổn huyết muốn đẩy Hùng Khiếu vào chỗ chết. Bất kể thuộc hạ làm gì, cho dù là nhảy vào dầu sôi lửa bỏng vì y, y cũng muốn hại thuộc hạ, thuộc hạ cần gì bán mạng cho người như vậy, thật sự là lâm vào tuyệt lộ nên mới phản bội y.

Ô Mộng Lan à một tiếng:

- Tuyệt lộ ư, theo như ngươi nói, nếu ta cũng để cho ngươi tham gia lần Tinh Tú Hải Kham Loạn hội này, ngươi không có ý kiến gì chứ?

Trong lòng Hùng Khiếu khẽ run lên, bất quá xoay chuyển ý nghĩ, nếu như thu mình chỉ là vì giết chết mình, vậy đối phương cũng không cần phải đích thân tiếp kiến mình, bèn đáp liều:

- Phàm điện chủ có lệnh, thuộc hạ muôn thác khôn từ.

Ô Mộng Lan hài lòng gật đầu một cái, bất kể Hùng Khiếu là thật tâm hay là giả ý, ít nhất đã thông qua thử thách của nàng, làm cho nàng rất là hài lòng.

- Đi Vạn Hưng phủ đi.

Ô Mộng Lan đột nhiên ném ra một câu làm Hùng Khiếu ngạc nhiên.

Vốn là y đầu hàng phủ chủ Ba Lan phủ Triệu Mục, bây giờ Ô Mộng Lan lại cho y đi Vạn Hưng phủ. Vốn y có thù oán với phủ chủ Vạn Hưng phủ Lưu Cảnh Thiên, đây không phải là muốn chơi khăm y sao?!

Chỉ thấy Ô Mộng Lan tự tay viết một ngọc điệp bổ nhiệm ném tới, Hùng Khiếu nhận vào tay xem qua, suýt chút nữa rơi cằm xuống đất. Nội dung trong ngọc điệp là bổ nhiệm y nhận chức phủ chủ Vạn Hưng phủ.

Y còn cho là mình nhìn lầm rồi, xem đi xem lại vài lần mới xác nhận không sai.

- Sao hả, phủ chủ Vạn Hưng phủ vẫn không làm cho ngươi hài lòng sao, chẳng lẽ muốn ta nhường ghế điện chủ này cho ngươi nữa sao?!

Ô Mộng Lan lạnh lùng chất vấn một tiếng.

Hùng Khiếu đột nhiên phục hồi tinh thần lại, kích động vạn phần chắp tay nói:

- Thuộc hạ không dám, thuộc hạ thề ra sức vì điện chủ!

Ô Mộng Lan quay đầu sang nói với thị nữ Phi Vân bên cạnh:

- Ngươi hãy đi với Hùng Khiếu tới Vạn Hưng phủ nhậm chức. Lưu Cảnh Thiên đã nhiều lần thiệt thòi dưới tay Dương Khánh, vị trí đó đã không còn thích hợp với y nữa, để cho y tới Trấn Bính điện đi.

- Dạ!

Phi Vân đáp ứng.

Mắt Hùng Khiếu chớp chớp liên hồi, trong lời nói của đối phương thố lộ tin tức quá nhiều, chẳng lẽ là cố ý dọn đài cho mình để ganh đua cao thấp với Dương Khánh sao?

Ô Mộng Lan không có hứng thú tiếp tục nghe Hùng Khiếu nịnh bợ, sau khi viết một ngọc điệp đầu hàng làm bằng chứng, liền phất tay cho y lui xuống.

Nàng lại đích thân viết một ngọc điệp khác, sau đó giao cho thị nữ Phi Vụ cùng với ngọc điệp đầu hàng của Hùng Khiếu:

- Đưa cho Liêu Hành Tẩu, bảo lão chạy tới Trấn Ất điện một chuyến, đưa những thứ này cho Hoắc Lăng Tiêu, để cho Hoắc Lăng Tiêu biết Hùng Khiếu đã hàng ta.

- Dạ!

Phi Vụ vâng lệnh rời đi.

Lúc này khóe miệng Ô Mộng Lan mới khẽ nhếch một nụ cười, không biết sau khi Hoắc Lăng Tiêu thấy những thứ này sẽ có cảm giác thế nào.

Ra khỏi cửa cung Hùng Khiếu thấy hai tên thị nữ thiếp thân mình đang nơm nớp lo sợ chờ đợi, có thể nói là mừng như điên, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

Kết quả này thật sự là làm cho y hết sức bất ngờ, vốn y tưởng rằng lần này đầu hàng là một tổn thất, ở dưới tay Triệu Mục không thể nào kiêm được hai sơn như trước. Ai ngờ thế sự đổi dời, y lại trở thành phủ chủ Vạn Hưng phủ, nháy mắt đã trở thành nhân vật cùng cấp với Dương Khánh, trở thành phủ chủ mà y mơ ước đã từ lâu. Lần này đầu hàng gặp phải niềm vui bất ngờ rất lớn ra ngoài dự liệu của y, quả thật là kỳ ngộ từ trên trời rơi xuống, nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Mặc dù từ trong lời nói Ô Mộng Lan đã nghe được dụng ý nàng đặt mình ở vị trí phủ chủ Vạn Hưng phủ, nhưng y không ngại. Có tài nguyên một phủ nơi tay, sau lưng có Trấn Bính điện làm chỗ dựa, tại sao phải sợ Dương Khánh làm chi?!

-----------

Xung quanh Trấn Hải sơn tụ tập một đám nhân mã, làm Hồng Miên giữ nhà ăn ngủ không yên, cuối cùng mang theo nhân mã trông chừng Trấn Hải sơn cùng đi ra sơn, chất vấn ngay mặt:

- Phải chăng là các ngươi muốn tấn công Trấn Hải sơn?

Đám người Đồ Tam Lượng ngơ ngác nhìn nhau, không ai đáp lời, mắt thấy Miêu Nghị cùng La Song Phi chạy trốn từ Đông Lai động đang ở bên cạnh Hồng Miên, nhưng bây giờ còn ai dám động thủ?!

Quan trọng nhất là có động thủ cũng không tìm được người lãnh thưởng, khắp nơi không tìm thấy bóng dáng của Hùng Khiếu đâu, hiện tại bọn họ rơi vào tình cảnh đi cũng không được, không đi cũng không được, gần như muốn khóc. Bọn họ không hiểu sơn chủ Hùng Khiếu rốt cuộc đang giở trò quỷ gì, chuyện lớn như vậy không thể đùa giỡn!

- Đại cô cô cho thuộc hạ đi qua đó hỏi thử.

Một tên đệ tử Kiếm Ly cung đang ở Trấn Hải sơn xin chỉ thị với Hồng Miên.

Sau khi được Hồng Miên gật đầu, người nọ lập tức giục long câu chạy tới trước mặt của Đồ Tam Lượng, cau mày nói:

- Đồ sư huynh, chẳng lẽ các ngươi điên rồi sao, chẳng lẽ không biết người trấn giữ Trấn Hải sơn là ai, dám gây chuyện ở chỗ này?

Đồ Tam Lượng dở khóc dở cười, nói cho y biết chỗ khó xử của mình.

Không thấy Hùng Khiếu đâu…? Người nọ nghe cũng có vẻ kỳ quái, bất quá vẫn khuyên nhủ:

- Có gì đâu mà khó xử, đương nhiên là từ nơi nào đến cứ trở về nơi đó, các ngươi không trở về Thiếu Thái sơn chờ Hùng Khiếu, ngược lại chờ Hùng Khiếu ở Trấn Hải sơn là đạo lý gì? Chẳng lẽ muốn kinh động nhân mã hai phủ tới đây bao vây tiêu diệt sao?

Đồ Tam Lượng suy nghĩ một chút cũng phải, sau khi thương nghị với bọn Lam Diệp bèn tạm thời không để ý tới mệnh lệnh của Hùng Khiếu, tự tiện mang theo nhân mã hai sơn lui về Thiếu Thái sơn.

- Không thấy Hùng Khiếu ư?

Sau khi được hồi báo Hồng Miên lộ vẻ nghi ngờ.

Ngay cả Miêu Nghị bên cạnh nghe vậy cũng cảm thấy kỳ quái, không biết Hùng Khiếu đang chơi trò gì.

Gần nửa ngày sau, Tần Vi Vi cũng dẫn theo mấy người từ Nam Tuyên phủ chạy về, thấy Miêu Nghị không việc gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Lúc Hồng Miên báo tin cho Nam Tuyên phủ, Tần Vi Vi đang trên đường chạy tới đây nên cũng không biết được.

Nàng lập tức gọi Miêu Nghị hỏi han tình huống, đồng thời cũng báo cho Miêu Nghị, phủ chủ đã khôi phục vị trí động chủ Đông Lai động cho hắn.

- Vậy Diêm Tu thì sao?

Miêu Nghị ngạc nhiên hỏi.

Tần Vi Vi trầm giọng nói:

- Đông Lai động tổn thất nhân mã như vậy, ngươi còn muốn ta thưởng cho lão sao?

Diêm Tu đi theo Miêu Nghị nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, trung thành cảnh cảnh đối với Miêu Nghị. Nhất là những năm qua nhận chức động chủ đã gánh trách nhiệm giúp cho hắn rất nhiều, hiện tại nói bãi chức động chủ của lão như vậy không khỏi khó coi.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc