PHI THIÊN

Mọi người tất nhiên cũng phản ứng lại. Tiếp đó, phía trên cũng sẽ không an bài hắn ở chỗ này gây sự.

Ai biết Miêu Nghị không để ý liếc mắt nhìn người kia nói:

- Xem ra có vài người còn không biết ta đi nhậm chức ở nơi nhân mã đóng gần mảnh tinh vực này. Vậy nhân mã trên đầu sẽ càng ngày càng nhiều, binh hùng tướng mạnh. Quay lại cũng thuận tiện. Không có chuyện gì có phải cũng nên kéo tới nơi này lại huyết tẩy một lần?

Người kia kêu lên:

- Ngươi dám!

Miêu Nghị cười lạnh nói:

- Quyền quý trong cả triều lão tử cũng đắc tội hết. Sớm muộn chỉ có một con đường chết. Sống một ngày kiếm lời một ngày. Ngươi nói lão tử có dám hay không? Ta còn không sợ nói cho các ngươi biết, từ khi bắt đầu nhìn thấy các ngươi đứng chắn ở đây, lão tử liền chuẩn bị làm như vậy!

Chớp mắt, sắc mặt một đám chưởng quỹ cửa hàng thay đổi. Có người thậm chí sợ đến mức sắc mặt trắng bệch. Người khác nói như vậy bọn họ chưa chắc đã tin. Nhưng kẻ điên này chỉ sợ thật sự có thể làm được chuyện này...

Đại thống lĩnh Tả Đốc Vệ, dưới trướng chí ít nắm giữ mười vạn đại quân. Quân cận vệ của Thiên Đế nam chinh bắc chiến lâu ngày. Đây đều là tinh binh cường tướng, thêm trang bị hoàn mỹ, nhân mã Thiên Nhai căn bản không thể so sánh.

Suy nghĩ một chút, nếu như Ngưu Hữu Đức này mượn danh nghĩa “diệt trừ phỉ” tiến vào các cửa hàng quán trọ ở Thiên Nhai lục soát, ai dám phản kháng? Cho dù ngươi biết người ta cố ý làm chuyện này, nhưng làm sao dám động thủ với quân cận vệ của Thiên Đế? Trong tay người ta nắm quyền to binh mã, cố ý đập phá hại ngươi, còn sợ không chỉnh chết ngươi được sao?

Người khác chưa chắc dám làm như vậy. Nhưng chuyện người khác không dám làm, gia hỏa này đã liên tiếp làm tới hai lần. Ai dám cam đoan kẻ điên này sẽ không làm lần thứ ba chứ? Giống như hắn nói vậy, sớm muộn chỉ có một con đường chết. Người ta căn bản không quan tâm, hoàn toàn là tình trạng bình sứt không sợ mẻ.

Một đám chưởng quỹ cửa hàng thật sự bị dọa. Trong mắt không ít người đã lộ ra vẻ kinh hoàng, hối hận tới xanh cả ruột.

Trước đó, cho dù biết tin tức Miêu Nghị sắp bị điều đi, mọi người vì lý do an toàn chưa từng dám biểu hiện ra chút hả hê nào, trái lại có vẻ càng thêm giấu mình, sợ Miêu Nghị lật bàn sẽ gặp rủi ro. Mãi đến lúc này xác nhận Miêu Nghị sắp đi, lưng mọi người mới cứng rắn, chạy tới “tiễn đưa”. Ai ngờ dù sao cũng là đâm đầu vào chỗ chết!

Thủ vệ nhân mã xung quanh nhìn chăm chú vào hiện trường. Sau khi nhìn thấy Ngưu đại thống lĩnh nói ra một câu đã khiến cho một đám chưởng quỹ cửa hàng sợ đến như vậy, bọn họ âm thầm buồn cười. Hơn lại cũng có chút tiếc hận. Đại thống lĩnh Thiên Nhai cường thế như vậy, chắc hẳn bên trong toàn bộ hệ thống Thiên Nhai cũng chỉ có một vị như thế, tất nhiên dẫn tới đám lính tôm tướng cua phía dưới theo nước lên thì thuyền lên. Khiến các cửa hàng buôn bán lớn nhìn thấy bọn họ đều phải khách khí. Đợi đến sau khi Ngưu đại thống lĩnh vừa đi, mọi người sợ rằng không cách nào lại dễ chịu giống như trước vậy.

Phục Thanh và Ưng Vô Địch liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có chút dở khóc dở cười. Bọn họ đều đang thầm than.

- Lão ngũ à, ngươi chừa lại cho hai chúng ta chút đường sống có được hay không? Đã sắp đi còn hù dọa người như thế. Sau đó người phía dưới đem hai chúng ta so sánh vơi ngươi, ngươ bảo chúng ta làm sao chịu nổi!

Hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh. Chiến Như Ý quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy mọi người lại bị sợ thành như vậy. Lúc này nàng quát:

- Đừng nghe hắn nói bậy. Nhân mã của Tả Đốc Vệ sao có thể để cho hắn tùy ý điều động làm loạn như vậy được!

Lời khuyên bảo của nàng có hữu hiệu hay không thì không biết, nhưng ngay sau đó Miêu Nghị gầm lên một tiếng lại rất có hiệu quả:

- Tránh ra cho lão tử!

Những tiếng bước chân giống như nước thủy triều. Bắt đầu từ các chưởng quỹ cửa hàng phía trước, đến đám người tới xem náo nhiệt phít sau, tất cả đều nhanh chóng tách ra hai bên, mau chóng để lộ ra một lối đi tới. Không người nào dám ngăn cản.

Một đám không có tiền đồ. Không ngờ lại sợ hãi thành như vậy. Chiến Như Ý tức giận đến cắn răng.

Mắt thấy tình cảnh này, Từ Đường Nhiên chỉ có thể âm thầm hâm mộ, truyền âm với Tuyết Linh Lung:

- Phát uy không thể khiến cho người ta nghe theo, không gọi là uy tín. Có thể có tác dụng mới gọi quyết đoán! Phu nhân thấy không, đây là uy tín và quyết đoán của người nắm quyền mà người người hi vọng có. Mảnh đất này, đại thống lĩnh nói một không ai dám nói hai!

Ý định ban đầu của hắn là để Tuyết Linh Lung nhìn sự lựa chọn của mình. Lựa chọn theo đại thống lĩnh chắc là không sai.

Tuyết Linh Lung liếc nhìn Miêu Nghị đang ở phía trước mặt, ánh mắt phức tạp. Có nữ nhân nào không hy vọng mình gả cho anh hùng mà không phải là cẩu hùng... Nếu không phải đội sa lạp che mặt, nàng cũng không dám lộ ra thần sắc này. Ngược lại không phải nàng có những ý nghĩ gì khác. Chỉ là đã từng gặp thoáng qua khiến trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối. Trong lòng nàng hiểu rõ ràng, nam nhân của mình ở nghịch thế trước mặt là không có khả năng xuất hiện khí phách như vậy!

Phi Hồng cũng đội sa lạp che mặt nhìn cảnh tượng trước mặt, cũng nhìn Miêu Nghị, ánh mắt có chút phức tạp.

Miêu Nghị khinh miệt liếc mắt nhìn Chiến Như Ý, thản nhiên nói:

- Chúng ta đi!

Hắn dẫn theo đoàn người lướt vào khoảng không rời đi. Hắn căn bản sẽ không đi theo lối mọi người tránh ra. Hắn thuần túy chính là để Chiến Như Ý xem lời nói của nàng không ai nghe, đánh vào mặt Chiến Như Ý.

Không ngờ không theo lối mọi người tránh ra để đi? Trên mặt một đám chưởng quỹ cửa hàng nhường đường cũng nóng hừng hực, xấu hổ và giận dữ khó nhịn nổi. Đây chính là đánh thẳng vào mặt.

Mọi người vốn muốn tới sỉ nhục Miêu Nghị, kết quả bị sỉ nhục xấu hổ vô cùng. Khoảng không ở trước mắt, giống như một cái tát vang dội.

Theo khoảng không đi lên, Dương Khánh cũng ngầm cười khổ. Hắn phát hiện này giữa mình và Miêu Nghị cáo sự khác biệt rất lớn. Vị này thích hành sự ngang ngược. Đổi lại là mình, sẽ không nói được những lời như vậy. Tình thế mạnh hơn so với người, mình nhất định phải tạm nhẫn nhịn xuống. Nhiều lắm khi quay trở lại sẽ tính sổ sau. Nhưng không thể không thừa nhận Miêu Nghị có đôi khi đấu đá lung tung lại có hiệu quả tốt hơn hắn nghìn tính trăm tính rất nhiều. Ví dụ như bây giờ!

Nhóm quan lại năm người, Miêu Nghị, Từ Đường Nhiên, Dương Khánh, Dương Triệu Thanh, Diêm Tu cùng gia quyến tám người. Phi Hồng dẫn theo hai nha hoàn. Tuyết Linh Lung dẫn theo hai nha hoàn, Thanh Cúc, Lâm Bình Bình.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc