Miêu Nghị chỉ hướng đám người quanh Hạ Hầu Long Thành:
- Còn các ngươi nữa, tuyệt đối đừng rút lui, vào Địa Ngục rồi có giỏi thì tới hết đi, đến bao nhiêu ta nhận bấy nhiêu!
Miêu Nghị chỉ vào Hạ Hầu Long Thành, hỏi:
- Có ngàn vạn người muốn giết ta, ngươi cảm thấy ta sẽ để ý thêm một gấu chó nhà ngươi sao? Ta chỉ cho rằng ân oán giữa chúng ta khác với người khác, đó là ân oán cá nhân. Thiên Hậu tổ chức sát hạch lần này, ngươi cảm thấy giải quyết ân oán cá nhân với Hạ Hầu Long Thành nhà ngươi trong sát hạch do Thiên Hậu tổ chức thì thích hợp sao? Hay ngươi muốn phá rối Thiên Hậu?
Cái mũ to chụp xuống, Hạ Hầu Long Thành nín lặng.
Miêu Nghị nói xong không cho Hạ Hầu Long Thành thời gian phản ứng, hắn nhanh chóng lấy khối ngọc điệp ra viết vài thứ ném cho gã:
- Đây là thư khiêu chiến, sau khi sát hạch kết thúc ngươi và ta quyết tử chiến. Là ta chủ động khiêu chiến, nếu ta chết trong tay ngươi sẽ không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào của ngươi. Nếu ngươi không sợ chết thì có dám quyết tử chiến với ta ký khế ước không truy cứu trách nhiệm ngay sau khi sát hạch kết thúc không?
Với tính cách của gấu chó Hạ Hầu Long Thành đầu óc rỗng ruột, bị Miêu Nghị chặn đường trước mặt mọi người như thế sao gã có thể tránh né được, huống chi gã không hề sợ hắn.
Hạ Hầu Long Thành trợn to mắt nói:
- Ký thì ký, ta sợ ngươi sao?
Đổng Ứng Cao đè tay Hạ Hầu Long Thành lại ra hiệu gã hãy suy nghĩ:
- Hạ Hầu huynh!
Nhưng Hạ Hầu Long Thành không lĩnh tình, gã chẳng cần biết có phải người phe mình không, vung tay vùng ra:
- Cút đi!
Đổng Ứng Cao bị nạt trước mặt mọi người, nhìn Hạ Hầu Long Thành móc khối ngọc điệp ra ký khế ước ném cho Miêu Nghị mà không biết nên nói cái gì. Người ta có thể sống sót trong sát hạch hay không đều không biết, ký khế ước cái khỉ gì. Đổng Ứng Cao thầm thở dài, như vậy mà cũng bị kích tướng được, thật là đầu não đơn giản.
Miêu Nghị xem xét nội dung trong ngọc điệp, mục đích đã hoàn thành, hắn thầm mừng.
Miêu Nghị huơ ngọc điệp trong tay:
- Không tiễn.
Hạ Hầu Long Thành rất có khí thế vung tay mang người đi:
- Đi!
Miêu Nghị thở phào trở lại vị trí của mình, khoanh chân tiếp tục tĩnh tọa trên miếng ván gỗ.
Người xung quanh nhìn Miêu Nghị chằm chằm, có người đầu óc minh mẫn chút, ví dụ Đường Tam ở khu vực liền nhau lộ vẻ mặt đăm chiêu. Bích Nguyệt Phu Nhân biết ân oán giữa Miêu Nghị và Hạ Hầu Long Thành thì khẽ thở dài, thầm khen hắn giỏi quá, nói vài câu đã kiềm chế được Hạ Hầu Long Thành khó chơi nhất. Nếu để Hạ Hầu Long Thành ra tay thì Ngưu đại thống lĩnh sẽ nhức đầu.
Càng như vậy Bích Nguyệt Phu Nhân càng thắc mắc, không lẽ Ngưu Hữu Đức này có tự tin thoát thân trong sát hạch sao?
Pháp chỉ của Cao Quan truyền xuống đúng là tránh cho Miêu Nghị cứ bị quấy rầy suốt, tuy sau đó lục tục có người đến xác nhận ai là Ngưu Hữu Đức nhưng không còn người dám khiêu khích.
Ngày mưa dầm lúc ngừng lúc liên tục kéo dài qua nửa tháng, vẫn có người lục tục đi tới.
Có vết xe đổ nhóm người lần đầu tiên sát hạch đất Vô Sung đến muộn bị Cao Quan giết nên không ai dám tới quá thời hạn. Hơn một trăm tám mươi vạn thí sinh dù cách xa hay gần đều chạy tới đông đủ trước khi hết hạn.
Mưa rơi nửa tháng lại trong nửa tháng rồi tiếp tục ngày mưa tầm tã.
Ngày sát hạch tới gần, nhân viên tham gia sát hạch chờ trong lán nhỏ ở lòng chảo dần căng thẳng thần kinh, mọi người hết sức nhẹ nhàng thoải mái. Đất Luyện Ngục! Là đất Luyện Ngục! Nơi Thiên Đế từng dẫn theo đại quân ngự giá thân chinh cũng chưa đánh chiếm được mảnh đất hung hiểm đó!
Không nghe được tiếng cười vui nào trong lòng chảo, các nhân viên chạy đi khắp nơi, khua chiêng gõ trống kéo bè kéo cánh để ứng đối nguy hiểm có thể xuất hiện. Đám người Chương Hãn Phương tạm thời không rảnh nhằm vào Miêu Nghị, đều bài bố khi vào đất Luyện Ngục. Tô Lực theo đuôi đám người Chương Hãn Phương.
Ngay cả Bích Nguyệt Phu Nhân có thể đứng ngoài cuộc cũng cảm nhận nặng nề từ không khí này. Không biết hơn một trăm tám mươi vạn nhân viên tham gia sát hạch có mấy người sống sót trở về. Bích Nguyệt Phu Nhân nhìn người đến người đi trước mắt, nàng nghiêng đầu nhìn Miêu Nghị ngồi xếp bằng trong góc khu vực. Chỉ mình Miêu Nghị là từ đầu tới đuôi không nhúc nhích, không đi kéo bè kéo cánh.
Bích Nguyệt Phu Nhân biết rõ vị này là cô nhi trong sát hạch, là cô nhi người người muốn giẫm lên, dù chạy đi kéo bè kéo cánh cũng không có người chấp nhận, chỉ có thể đơn độc trong góc.
Vào một ngày mưa như trút nước, hơn tám trăm vị Tổng Trấn nhóm Bích Nguyệt Phu Nhân cùng tề tựu dưới tay Cao Quan xin lệnh, nhận lệnh xong quay về chỗ trú ngụ đưa quy tắc sát hạch cho mọi người bên dưới.
Đám thí sinh Miêu Nghị cầm ngọc điệp đọc kỹ nội dung trong đó. Nội dung sát hạch, cách chấm thành tích xem như chính thức công bố ra.
Nội dung kể rõ lối ra vào khu vực đất Luyện Ngục không đặt trong phạm vi sát hạch, vì hai khối khu vực này đã bị Thiên Đình lần mò rõ ràng, tình huống khu vực khác cần thí sinh đi điều tra.
Tiêu chuẩn chấm thành tích là điều tra khu vực lớn nhỏ, tình huống tỉ mỉ hay không. Nhiều thí sinh điều tra khu vực chắc chắn sẽ có lúc chồng lên nhau, Thiên Đình không quan tâm, ai điều tra khu vực càng lớn, tìm hiểu tình huống càng kỹ càng sẽ thắng, lý do khác miễn bàn.
Ngoài ra nếu ai điều tra khu vực người khác không có tức là ngươi đi nơi người khác không dám đi, sẽ được xếp vào hàng xuất sắc.
Nếu ai tìm được tinh môn mới của đất Luyện Ngục đi thông vực ngoại hoặc lối vào Địa Ngục mới thì có thể tùy thời kết thúc sát hạch báo lên Thiên đình. Dù ngươi chỉ tham gia sát hạch một năm, ngươi không cần tham gia tiếp nữa, sẽ được cho là thắng. Thiên Đình có hơn tám ngàn vạn Thiên Nhai, tùy ngươi chọn một cái làm đại thống lĩnh Thiên Nhai. Không cần biết đẳng cấp của ngươi thấp cỡ nào, phẩm cấp sẽ thăng lên tiết tử thượng tướng giáp tím, hưởng thụ bổng lộc, nếu vốn thuộc đẳng cấp đó thì sẽ nâng lên một bậc.
Vì tránh cho cùng một lối ra bị người phát hiện thì người phát hiện trước là thắng, những người khác không được tính, tiếp tục trở lại hoàn thành thời gian sát hạch.
Khi đưa ra tất cả thẻ thăm dò, phải có đường đi kỹ càng, Thiên Đình sẽ tra cứu tỉ mỉ, nếu phát hiện có người hư cấu thì chém!
Điểm kết thúc sát hạch là lối ra đất Luyện Ngục đã ghi rõ trong tinh đồ.
Thời gian sát hạch vẫn là một trăm năm!
Thời gian trôi kinh quá