Việc lớn của Triệu Phi đã định xong, Miêu Nghị và Tư Không Vô Úy tự nhiên đưa ra lời cáo từ.
Trấn Canh điện, tuyết đọng trên núi cao chót vót lởm chởm vẫn còn chưa tan hết. Trong gió lạnh, đôi vợ chồng Triệu Phi và Ổ Mộng Lan cùng sóng vai nhau, chắp tay tiễn đưa bọn họ.
Thần sắc của Tư Không Vô Úy hơi mang vẻ phức tạp, y nghĩ về khi xưa, khi mà y, Triệu Phi và Miêu Nghị vì báo thù cho Thích Tú Hồng, ba người đã cùng tới Thủy Hành Cung, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện thì mỗi người lại tự tách ra.
Thực ra trong lòng Tư Không Vô Úy cũng hiểu rõ, nếu như không phải là do y ở cùng một chỗ với Đào Thanh Ly, có lẽ ba người bọn họ chưa chắc sẽ chia ra. Theo một góc độ khác mà nói, việc y kết duyên với Đào Thanh Ly thì không khác nào ngăn cản tiền đồ của Miêu Nghị và Triệu Phi, không sớm thì muộn, hai người đó cũng sẽ rời đi.
Hai người đó đã có khả năng theo đuổi con đường tương lai riêng của họ, Tư Không Vô Úy cao hứng nhưng đồng thời cũng cảm thấy khổ sở, khổ sở vì đã hại Miêu Nghị phải một mình gánh tiếng xấu mà rời đi, hại Triệu Phi... Không phải là y có ý kiến gì hay là có ấn tượng không tốt với Ổ Mộng Lan đâu, chỉ là thói đời vốn đã như thế rồi, Triệu Phi muốn kết hôn với Ổ Mộng Lan đã không còn trinh nguyên nữa khiến y khó chịu trong lòng, y nghĩ rằng không biết có phải là Triệu Phi bị chính kẻ tên Tư Không Vô Úy là y hại hay không, cũng sắp thành kẻ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng, y cảm thấy rất áy náy.
Trước lúc sắp chia tay, Miêu Nghị cười hỏi rằng:
- Chuẩn bị khi nào thì kết hôn thế? Không được thiếu rượu mừng cho hai người chúng tôi đâu đấy!
Hai vợ chồng nhìn nhau rồi Triệu Phi ra mặt đáp:
- Vừa mới đón nhận Trấn Canh điện, phải đợi tình huống ổn định hết từ trên xuống dưới đã, rượu mừng thì đương nhiên là không thể thiếu phần cho hai người các ngươi rồi, chắc chắn sẽ thông báo trước cho các ngươi biết.
Ổ Mộng Lan cũng nói:
- Ba người các ngươi đã cùng nhau chiến đấu đi lên từ Tinh Túc Hải Kham Loạn Hội, đến nay chỉ còn lại mỗi mình Miêu Nghị ngươi vẫn còn đang độc thân, có muốn thừa dịp này nhờ ta kéo duyên làm mối cho ngươi hay không vậy? Ta biết một số nữ nhân có điều kiện không tồi đó.
- Không cần hao tâm tổn trí đâu, Miêu Nghị ta đây đã không cưới thì thôi, đã cưới thì tất nhiên phải làm một trận khiến trời long đất lở.
Miêu Nghị cười ha ha.
Ổ Mộng Lan phát ra tiếng “há” tỏ vẻ nghi ngờ lời này, đáp:
- Chúng tôi đây cũng phải mỏi mắt mong chờ rồi.
- Ha ha, xin cáo từ.
Miêu Nghị vừa chắp tay vừa lên tiếng chào, bay vút vào không trung. Theo đó, Tư Không Vô Úy cũng chắp tay làm lễ chào để rời đi.
Hai vợ chồng cùng sóng vai nhau, chắp tay tiễn đưa họ, đợi cho đến khi bóng dáng họ biến mất ở tận chân trời, Ổ Mộng Lan chủ động bỏ bàn tay của mình vào trong lòng bàn tay của Triệu Phi. Triệu Phi dắt tay nàng, hai người họ cùng nhau về tới trong cung điện...
Cảnh vật ở Nguyệt Hành cung là băng tuyết chưa tan còn ở Mộc Hành cung thì lại ấm áp như xuân. Hơn nữa, ở Trấn Nhâm điện thì cả bốn mùa cũng không thấy tuyết, khí hậu của hai vùng đất rất khác nhau.
Miêu Nghị đi vào trong cung thì Thiên Nhi, Tuyết Nhi lúc này mới cảm thấy yên lòng.
- Lần này Đại nhân đi tuế chước, cớ sao lại lâu như vậy?
Miêu Nghị kể qua loa về việc của Triệu Phi rồi bảo hai người cho đòi Dương Khánh tới.
Dương Khánh vừa tới, Miêu Nghị liền nói ra việc mà Đàm Lạc và Diệp Tâm đã nhờ cậy, tỏ thái độ xin thỉnh giáo, hỏi:
- Không biết Dương tổng quản có cách nào thuyết phục hai phái được chăng?
Dương Khánh hơi trầm ngâm một lúc, chậm rãi lắc đầu rồi đáp:
- Đại nhân vốn không nên đồng ý nhận lấy việc này, đại nhân chẳng thể giải quyết được chuyện này đâu, vẫn chỉ có chính bản thân Đàm Lạc và Diệp Tâm mới là người có thể thật sự giải quyết việc này thôi. Người khác cũng đều không có cách nào đâu.
Miêu Nghị cảm thấy kỳ quái, hỏi:
- Sao lại nói thế?
Dương Khánh đáp:
- Hai phái đã tốn hao rất nhiều tài nguyên dành cho việc tu luyện để nâng đỡ bọn họ cho tới ngày hôm nay, thì không thể nào không màng hồi báo, các phái vừa bồi dưỡng đệ tử lại cho chiếm giữ quyền thế cao vốn chính là vì đệ tử có thể giúp môn phái đoạt được càng nhiều lợi ích hơn nữa. Nhưng hai người bọn họ cũng giỏi đấy nhỉ, biết rõ hai môn phái này có tranh chấp về lợi ích mà còn dám kết duyên với nhau. Một khi hai môn phái này xuất hiện xung đột ích lợi gì đó, nếu như người của Ngọc Nữ tông phái Diệp Tâm ra tay với người của Ngự Thú môn, trượng phu của Diệp Tâm lại chính là người của Ngự Thú môn, Diệp Tâm có còn ra tay hay không đây? Nếu ra tay, người của Ngự Thú môn bị thua thiệt thì chắc chắn là sẽ giận chó đánh mèo lên người Đàm Lạc. Còn nếu không ra tay, người của Ngọc Nữ tông sẽ cho rằng Diệp Tâm là kẻ phản đồ, còn Đàm Lạc cũng vẫn sẽ bị giận chó đánh mèo như vậy thôi. Không cần xét đến chuyện khác, chỉ nói đến hai điện mà hai người này đang trấn giữ. Đã ở trong phạm vi của hai điện đó thì không thể tránh khỏi chuyện các đệ tử hai phái có mặt đâu, nếu như chuyện tranh chấp cứ lặp đi lặp lại liên miên không dứt thì hai người này ắt sẽ phải sứt đầu mẻ trán. Thử hỏi với loại chuyện phiền toái cứ lặp lại nhiều lần thế kia thì đại nhân có thể làm gì để giải quyết giúp bọn họ chứ? Nếu như hai người bọn họ thật lòng muốn giải quyết chuyện này, cách duy nhất bây giờ chính là nhân lúc chuyện vẫn còn chưa công khai, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra cả, nhân lúc này chia tay, chặt đứt quan hệ mới là kế sách tốt nhất, nếu không thì hai người này vĩnh viễn sẽ không ngày yên ổn đâu.
Miêu Nghị lắc đầu, đáp:
- Cách này thì sao có thể làm được chứ, Diệp Tâm vừa mới trao thân cho Đàm Lạc. Sau khi chia tay, có lẽ Đàm Lạc sẽ không hề gì, nhưng sẽ khiến một nữ nhân như Diệp Tâm khó xử.
Dương Khánh:
- Cho nên mới nói nếu như bọn họ vẫn còn có một chút lý trí thôi thì đáng ra không nên đến với nhau. Nếu bọn họ không muốn chia tay thì cũng được, cứ giấu tiếp việc này đi, không cần phải công khai. Họ giấu được Ngự Thú môn và Ngọc Nữ tông, rồi từ nay về sau thì vẫn mãi lén lút như thế thôi.
“Vẫn mãi lén lút như thế thôi, vậy hai người họ ở cùng nhau thì đâu còn vui vẻ gì.” Miêu Nghị nghĩ thế, nhíu lông mày lại, tiếp tục hỏi:
- Nếu như bổn tọa ra mặt, chẳng lẽ Ngự Thú môn và Ngọc Nữ tông lại có thể không thèm nể mặt bổn tọa một chút nào sao?
Dương Khánh tỏ ra cung kính, xin được thỉnh giáo:
- Xin hỏi đại nhân muốn hai môn phái nể mặt đại nhân ra sao ạ?
Miêu Nghị đáp:
- Tự nhiên là hy vọng xoá bỏ hình phạt đối với Đàm Lạc và Diệp Tâm.
Dương Khánh cười, đáp:
- Nếu như đại nhân ra mặt, hai phái đương nhiên sẽ nể mặt đại nhân rồi, việc này hoàn toàn là thuận nước giong thuyền thôi.
Miêu Nghị nhíu mày, hỏi:
- Thuận nước giong thuyền? Có nghĩa là gì?
Dương Khánh đáp:
Thời gian trôi kinh quá