PHI THIÊN

Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Từ quang hoa xoay tròn vòng quanh U Minh Long Thuyền đột nhiên bị kéo dài ra đó, có thể cảm giác được hắc động kia có cổ lực hút to lớn, trong nháy mắt khiến cho tốc độ phi hành của U Minh Long Thuyền không biết nhanh hơn gấp bao nhiêu lần, đảo mắt đã ngấm chìm vào trong đó, chung quanh lập tức tối tăm không ánh mặt trời, bất kỳ Nhật Nguyệt Tinh thần nào cũng đều không thấy được nữa.

Ngay sau đó trước mắt lại đột nhiên sáng ngời, tinh tú lập lòe lại lần nữa xuất hiện, khiến cho con người hiểu rõ tự bản thân mình lần nữa xuất hiện ở trong vũ trụ. Mà quầng sáng quay chung quanh U Minh Long Thuyền xoay tròn với tốc độ cao cũng dần dần thu liễm tiến vào thân tàu, dường như hết thảy đều khôi phục như thường vậy.

Miêu Nghị đã vọt đến mạn thuyền nhìn về phía sau, cái gì cũng không có nhìn thấy, cái hắc động kia, cũng chính là cái gọi là tinh môn, dường như cho tới bây giờ cũng không có xuất hiện qua.

Miêu Nghị quay lại, còn chưa mở miệng, Vu Hành Giả đã đoán được hắn muốn hỏi gì, chủ động nói:

- Đã xuyên qua rồi, tinh môn chỉ có thể nhìn được cửa vào, xuất khẩu hư vô, cũng có thể nói là không tồn tại. Chúng ta chui ra từ trong hư vô, muốn trở về đường cũ là không thể nào rồi vậy.

Từ trong hư vô chui ra? Miêu Nghị á khẩu không nói được một hồi, điều này có chút vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của hắn.

- Đại sư, quang hoa vừa mới đó xoay tròn chống cự lực lượng khổng lồ của tinh môn, trợ giúp chúng ta thuận lợi thông qua rồi sao?

Vu Hành Giả gật gật đầu:

- Chính phải! Với phương thức xoay tròn bằng tốc độ cao hóa giải lực phá hoại to lớn mà khi chúng ta vượt qua tinh môn phải chống chịu, công hiệu giống như tứ lạng bạt thiên cân, nếu không có như thế, muốn dùng tự thân tu vi thông qua bằng sức mạnh, trừ phi pháp lực đạt đến cảnh giới vô biên, cũng chính một cảnh giới cao hơn cảnh giới Thải liên trong truyền thuyết của Tiểu thế giới chúng ta. Cái cảnh giới đó đã là thứ tồn tại như thần rồi.

Miêu Nghị lập tức kinh ngạc tán thán, mới biết Tiểu thế giới nhỏ như thế nào Lục Thánh tại địa phương nhỏ này giằng co tranh đấu quả thật giống như ếch ngồi đáy giếng vậy. Nhưng mà điều làm hắn hơi lộ ra vẻ hồ nghi chính là:

- Đại sư, Đại thế giới cũng không biết đường tắt lui tới Tiểu thế giới, ngươi là làm sao mà biết được?

Vu Hành Giả cười nói:

- Đây đúng là chỗ thần kỳ của U Minh Long Thuyền, có thể cảm ứng được cửa tinh môn, nếu không có như thế, chỉ sợ sớm đã bị đại ma đầu đó làm hỏng rồi. Ta và ngươi cũng không có khả năng đứng ở chỗ này nói chuyện.

Miêu Nghị có chút nghe không hiểu ý gì, nhưng mà lại kỳ quái nói:

- Nếu đã thần kỳ như vậy, vậy tại sao người của Đại thế giới không tìm được Tiểu thế giới, hay là bảo vật này ở tại Đại thế giới cũng chỉ có một món này?

- Cái này cũng không biết được rồi, lão nạp từ trên thuyền biết có hạn, hết thảy còn chờ chính ngươi từ từ đi kiểm tra, hi vọng ngươi có thể có được đáp án. Ngươi nếu có thể có được đáp án, lão nạp cũng được giải thoát rồi.

Vu Hành Giả điểm đến là dừng, giữ kín như bưng, không tiếp tục nói nhiều lời nữa.

- Chúng ta bây giờ xa rời Tiểu thế giới bao xa rồi?

Miêu Nghị lại hỏi một câu.

Vu Hành Giả lắc đầu. Lão cũng không biết. Ai cũng không biết rõ xuyên qua tinh môn trong nháy mắt vượt qua cự ly bao xa.

Thấy thế, Miêu Nghị lập tức lo lắng cho một chuyện khác, móc ra "Tinh linh" cầm ở trong tay thi pháp lắc lưu một hồi, ngay sau đó lẳng lặng dừng ở trong tay chờ.

Chỉ chốc lát sau, lục lạc trong tay chấn động lên, truyền đến lời đáp lại của Thiên Nhi, Tuyết Nhi, Miêu Nghị lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một cái.

Mà lúc này thiền trượng trong tay Vu Hành Giả vung lên. Cương thi trên thuyền lại nhảy xuống thuyền, bắt đầu kéo U Minh Long Thuyền điều chỉnh phương hướng, kéo bbay đi về một hướng khác.

Lúc này Miêu Nghị gần như không biết gì cả, lòng ham học hỏi cực mạnh, đang định hỏi tại sao lại biến đổi phương hướng, Vu Hành Giả đã giải thích trước:

- Tinh môn kế tiếp ở phương vị ấy, xuyên qua tòa tinh môn đó liền đến được Đại thế giới rồi vậy.

Miêu Nghị trở nên mong đợi.

Sự mong đợi này phải chờ tới khi phiêu bạc trong tinh không mênh mông mấy ngày mới có được chút mặt mũi. U Minh Long Thuyền lần nữa vượt qua một tòa tinh môn.

Sau khi ra khỏi tinh môn, Vu Hành Giả nói:

- Miêu thí chủ. Chúng ta nên xuống thuyền rồi vậy.

Miêu Nghị nhìn chung quanh một chút, vẫn là tinh tú vô tận, kinh ngạc hỏi:

- Hiện tại xuống thuyền?

Vu Hành Giả thở dài:

- Đã đi vào không vực của Đại thế giới, tiếp tục cưỡi U Minh Long Thuyền quá chiêu diêu rồi, vạn nhất bị người gặp được cũng không phải là chuyện tốt gì. U Minh Long Thuyền này trong Đại thế giới đối với mỗi người đều là bảo vật, một khi bại lộ, ngươi và lão nạp đều có họa sát thân.

Nghe lão nói như vậy, Miêu Nghị cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, cùng lão song song bay ra khỏi U Minh Long Thuyền.

Vu Hành Giả phất ống tay áo một cái, U Minh Long Thuyền lập tức rút nhỏ, hóa thành một đạo lưu quang chui vào tay áo của ông ta, hoàn toàn biến mất vô ảnh vô tung.

Miêu Nghị liếc trộm vài cái vào cái ống tay áo kia của lão, suy nghĩ nếu U Minh Long Thuyền này rơi vào tay mình, không biết mình có thể không thể khám phá huyền bí của nó hay không, có thể khống chế hay không. Nếu như có thể, cũng sẽ không cần lo lắng đề phòng bị quản chế ở trong tay người nữa rồi...

Chính vào lúc ý nghĩ kỳ quái này tới đây, Vu Hành Giả đã chụp lấy cổ tay của hắn, cấp tốc bay hướng về phía một phương hướng nào đó.

Sau một ngày, phía trước xuất hiện một viên tinh thể xanh thẳm giống như Tiểu thế giới vậy, dường như còn lớn hơn. Vu Hành Giả thi pháp che cho hắn, trực tiếp xông phá tầng khí cách ly của nơi đây, đáp xuống trên một đám mây trôi trên trời cao.

Miêu Nghị hít sâu vài hơi không khí, thân thể nhẹ nhõm lâng lâng cũng cảm nhận được trọng lực, sắc mặt mừng rỡ:

- Nơi này gần giống như Tiểu thế giới.

- Thí chủ, đã đến nơi này rồi, sau này vạn lần không thể nhắc lại vị trí cụ thể của Tiểu thế giới của ngươi, nếu không chắc chắn dẫn đến phiền toái cho Tiểu thế giới.

- Cái này không cần đại sư nhắc nhở, Miêu Nghị tất nhiên là biết được.

- Thí chủ, vậy chúng ta hiện giờ chia tay đi.

- Cái gì?

Lão gia hỏa này không phải là muốn ném lão tử xuống nơi này không thèm quản nữa bỏ đi chứ? Miêu Nghị có chút khẩn cấp rồi:

- Đại sư muốn đi đâu? Chúng ta không phải là cùng đi chung cho có kiến thức hay sao?

- Thí chủ quá lo lắng rồi, lão nạp chỉ là muốn tìm một chỗ yên tĩnh tiếp tục điều nghiên sự huyền bí của U Minh Long Thuyền. Trên tay ngươi có tinh linh, nếu như muốn trở về, thi pháp lắc tinh linh, lão nạp sẽ tới đón. Thí chủ yên tâm, lão nạp nếu có thể đưa ngươi đến thì sẽ không hại ngươi, nếu không cũng không cần thiết kế mang ngươi tới chỗ này rồi lại hãm hại một cách dài dòng thừa thải như vậy.

Miêu Nghị ngẫm lại cũng có đạo lý, tự bản thân mình cũng chỉ là một tiểu nhân vật, người ta đích xác không cần thiết khổ tâm hao phí hại tự bản thân mình như thế, duy chỉ có điều khiến cho hắn lo lắng chính là, Vu Hành Giả này tại sao lại hảo tâm như vậy mang tự bản thân mình đến Đại thế giới. "Duyên phận" là cái chuyện mà hắn không tin, nếu như Vu Hành Giả là nữ nhân thì, hắn có lẽ sẽ tin tưởng.

- Đại sư, ta con người này nhát gan lắm, ngươi nếu như không thể kịp thời tới đón ta, vãn bối nhất thời sợ hãi nói không chừng sẽ tiết lộ ra trên tay ngươi có U Minh Long Thuyền đó.

- Thiện tai thiện tai, thí chủ cứ việc yên tâm là được rồi!

Vu Hành Giả cười khổ một tiếng, trong lòng thở dài, cái con người gì thế này, rõ ràng là đang uy hiếp lão nạp.

- Đại sư đi thong thả, ngàn vạn lần đừng quên a!

Miêu Nghị ngẩng đầu lên tiếng hô, nhìn theo Vu Hành Giả cấp tốc bắn lên không mà đi, biến mất trên trời cao xanh thẳm.

Thu liễm tâm thần xong, thân hình hắn trầm xuống, xuyên qua mây trôi trắng nõn, đáp hướng về phía mặt đất, chuẩn bị nhìn một chút phong thổ của Đại thế giới.

Nhưng mà còn chưa tiếp cận mặt đất, hắn lại nhanh chóng ngừng lại trên không, vì nghe phía dưới tiếng la giết rung trời, liền mở ra pháp nhãn nhìn xuống.

Chỉ thấy phía dưới trong khu vực đồi núi phập phồng, chi chít đám người đang điên cuồng hô giết xông thẳng vào nhau, chiến mã đếm không hết chen chúc lao xuống, không phải là long câu, mà là chiến mã bình thường đang xung phong.

Song phương mấy chục vạn người ngựa nhanh chóng giống như hai dòng thác lũ cuống vào đối phương mà giết chóc. Trong lúc nhất thời sát khí ngất trời, ngay cả Miêu Nghị lơ lửng ở trên không trung cũng đều cảm nhận được sự chấn hám. Lần đầu tiên cảm nhận được sự chấn hám do người phàm mang tới cho hắn là một vị tu sĩ.

Hắn đây là lần đầu gặp được mấy chục vạn người phàm đánh giết trong một trận đánh lớn như vậy. Tất cả đều không sợ chết, máu chảy thành sông, làm hắn đau lòng vô cùng. Đây chính là tín đồ sống sờ sờ a, đặt ở Tiểu thế giới là chuyện không thể nào xuất hiện.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc