Vân Tri Thu:
- Nếu là ý của lão ngũ thì không cần làm ác nhân, cũng không cần xen lẫn vào trong đó, các ngươi cũng không phải không biết lão ngũ là người thế nào, mặc dù không tính là người tốt, ta cũng không nói hắn là người quân tử nhưng là người trọng tình trọng nghĩa, có thể vì giúp huynh đệ mà không tiếc mạng mình. Năm đó hắn lúc hắn mới bước ra đời, vì bằng hữu động Phù Quang chết đi mà tử chiến không hàng; tham gia dẹp loạn tại Tinh Túc Hải, vì bằng hữu Ninh Viễn đánh bạc mạng độc thân đi Không Diễm Sơn, tự chặt bỏ đùi mình xông vào Hỏa Cực Cung; đồ vật có được lúc dẹp loạn chia đều với bằng hữu; lại vì nữ nhân chết lại tình nguyện không lấy địa bàn tốt hơn, lúc hắn đi Thủy Hành Cung, tình nguyện tự hủy tiền đồ bị phạt cũng muốn báo thù cho nữ nhân đó; về sau lại vì bằng hữu, có thể thoát thân không thoát thân, hắn bị cuốn vào đại chiến ba cung suýt mất cả mạng; còn có Yến Bắc Hồng, các ngươi có khả năng không biết, hắn vì cứu Yến Bắc Hồng mà chạy tới Đại Ma Thiên đại náo, bị đánh một trận rất thảm, nếu không có ta cầu tình, cái mạng của hắn cũng xong rồi, chuyện cùng loại nhiều vô số kể. Hắn vốn là người liều mạng vì bằng hữu, hắn không xem ra gì, nhưng ta sợ! Nếu lão ngũ của các ngươi ở đây không cần phải nói, hắn có thể mang các ngươi đi lần đầu tiên, sẽ không đạo lý che giấu mà không mang các ngươi đi lần thứ hai, hắn là nam nhân tâm lớn, ta chỉ là tiểu nữ nhân, ai hiểu tâm tình của ta? Bốn vị ca ca, ta không muốn làm quả phụ ah! Đối mặt bốn vị ca ca ta cũng không nói lời giả dối, nguyện ý đáp ứng điều kiện của tiểu muội thì chúng ta đi, không muốn đáp ứng thì ta liều mạng trở mặt với lão ngũ cũng không đồng ý.
Bốn người im lặng không nói lời nào, không nói không biết, vừa nói nội tâm bốn người thổn thức, lão ngũ thật sự là người chí tình chí nghĩa, có một số việc bọn họ có nghe nói qua. Đương nhiên, cũng có chưa nghe nói qua, ví dụ như bị đánh tại Đại Ma Thiên.
Nội tâm bốn người bao nhiêu cũng có vướng mắc, Miêu Nghị dẫn bọn họ đi Đại Thế Giới không sai, sau đó Miêu Nghị lừa không tiết lộ dường đi, lão ngũ vô cùng giảo hoạt.
Nói đi cũng nói lại, lúc ấy mọi người nói rõ lợi dụng lẫn nhau, còn không tính là bằng hữu, khi đó cũng chưa kết bái huynh đệ, ngươi cũng không thể ép lão ngũ vô tư.
Hôm nay nghe Vân Tri Thu vừa đấm vừa xoa nói ra việc này, bày ra thân phận đệ muội khóc tang lấy không muốn làm quả phụ, bốn người không dễ phản đối, bằng không có hiềm nghi khi dễ đệ muội.
Bốn người ngươi ngó ngó ta, ta ngó ngó ngươi, Vân Tri Thu đã nói rõ điều kiện của mình, không đáp ứng thì không dẫn bọn họ đi, một nữ nhân khóc lóc om sòm tại đây, tóm lại đều là người ta có lý, bốn người bọn họ có thể ép nàng dẫn đường hay sao?
Sau khi bàn bạc một phen, đoán chừng Vân Tri Thu cũng không có đạo lý hại bọn họ, Hùng Uy dở khóc dở cười nói:
- Đi thôi! Theo ý đệ muội!
Vân Tri Thu lập tức đứng lên, chân thành lui ra phía sau hành lễ với bốn người.
- Tiểu muội tạ ơn bốn vị đại ca thông cảm, nhưng tiểu muội có yêu cầu quá đáng, xin bốn ca ca không nên nói việc hôm nay với Ngưu Nhị, nếu không với tính cách của Ngưu Nhị sẽ trở mặt với ta, có khả năng sẽ bỏ ta, tiểu muội không muốn làm quả phụ, cũng không muốn bị phu quân ruồng bỏ.
Nếu để Miêu Nghị nghe lời này, hắn không đập đầu vào đậu hủ chết cho rồi, Miêu đại quan nhân dám bỏ nàng sao?
Bốn người còn có thể nói cái gì, Hùng Uy thở dài:
- Đệ muội nói quá lời, chúng ta cũng không phải người nói loạn, đương nhiên sẽ không nói gì với lão ngũ.
- Tiểu muội không hiểu chuyện, không nói cảm tạ gì, nếu có điểm nào đắc tội, kính xin bốn vị ca ca không nên đặt trong lòng, tiểu muội cũng dập đầu tỏ vẻ áy náy với các ca ca!
Vân Tri Thu nhắc váy quỳ xuống.
Đổ mồ hôi!
Áy náy như vậy quá lớn, bốn người lại không thể đụng vào nàng, dù sao nam nữ hữu biệt, lại là nữ nhân của huynh đệ. Bốn người bọn họ luống cuống tay chân, nhanh chóng thi pháp ngăn nàng quỳ xuống, sao có thể nhận nàng quỳ dập đầu chứ.
Thật sự không quỳ được, Vân Tri Thu cũng không quỳ, dù sao nàng cũng chiếm tình và lý.
Chuyện đã định, song phương giải tán, tứ phương túc chủ lại đi quảng trường trống trải của Đông Túc Tinh Cung, bọn họ đứng đó thật lâu.
Ưng Vô Địch nói một câu:
- Các ngươi nói đây có phải ý của lão ngũ hay không?
Hùng Uy nói:
- Đã đáp ứng rồi, bây giờ nói này có ý nghĩa sao?
Phục Thanh cảm thán:
- Khó trách nữ nhân này có thể một mình chèo chống khách sạn Phong Vân tại Lưu Vân Sa Hải, lão ngũ có lão bà tốt!
Bốn người thương lượng tại Đông Túc Tinh Cung một đêm, sau đó cũng ấn định danh sách đi Đại Thế Giới.
Phục Thanh và Ưng Vô Địch sẽ đi, trong tám tả hữu sứ giả, Kim Quang và Ngân Quang dưới trướng Hùng uy, Bôn Lôi và Hám Thiên dưới trướng Hồng Thiên, Thanh Phong dưới trướng Phục Thanh, Phá Không dưới trướng Ưng Vô Địch, tóm lại bốn nơi cần có người tọa trấn, hai mươi bốn vị trí bách phu trưởng sẽ do sáu yêu vương của bốn người đảm nhận.
Tổng cộng ba mươi hai tên người được chỉ định ra, bọn họ cũng bị gọi tới.
Hoàng hôn ngày kế tiếp nhân viên đến đông đủ, tề tụ tại Đông Túc Tinh Cung, Vân Tri Thu cũng tới, đứng bên cạnh tứ phương túc chủ.
Một đám người chưa biết tới đây làm gì, Hùng Uy đối mặt mọi người hỏi:
- Các ngươi đã xử lý sạch sẽ công việc của mình chưa? Lúc đi có tiết lộ tin tức ra ngoài không?
- Đã làm sạch sẽ, cũng giữ bí mật!
Hồ Phi, Liệt Hoàn phu nhân, còn có Hồ Vương một trong chín đại yêu vương thủ hạ của Phục Thanh, bọn họ hỏi:
- Đại gia, triệu tập chúng ta đến đây làm gì?
Hùng Uy nói:
- Đến nơi sẽ rõ, cam đoan các ngươi vô cùng cao hứng.
Hắn nói với Vân Tri Thu.
- Đệ muội, chúng ta lên đường thôi.
Vân Tri Thu gật gật đầu, xuất hai thú nang ra, nói:
- Nam tiến bên trái, nữ tiến bên phải.
- Làm gì vậy?
Một đám yêu vương lập tức xôn xao, chẳng phải giao tính mạng cho người khác, người ta tùy tiện xuất một đao cũng giết sạch bọn họ.
- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
Ưng Vô Địch quát lớn, hắn bay vào trong thú nang bên trái.
Phục Thanh cũng theo sát phía sau.
Hai vị túc chủ và sáu tả hữu sứ giả đều đi vào, những người khác cũng không đường nào để nói, đành phải theo vào bên trong.
- Phu quân! Ta đi với ngươi!
Hồ Phi chủ động tiến đến bên người Liệt Hoàn yêu vương, Liệt Hoàn gật gật đầu, trong tình hình không rõ ràng thế này, phu thê hai người nên ở cạnh nhau mới tốt, bao nhiêu cũng có chiếu ứng.
Nhưng sau khi hai người chui vào một lát, Hồ Phi trong thú nang kêu to lên.
- Ai sờ ta... Sờ ta...
Nàng không thể không biết xấu hổ nói mình bị sờ mông.
Liệt Hoàn nổi giận quát:
- Là vương bát đản nào làm?
Bên trong có tiếng cười trộm nhưng không ai thừa nhận.
Hồ Phi nhanh chóng chui ra khỏi thú nang bên trái chật vật không chịu nổi tiến vào thú nang bên phải.
Thời gian trôi kinh quá