Sau khi về đến vương phủ, Vân Tri Thu biết Miêu Nghị rời đi một đoạn thời gian lúc trở về nhất định phải gọi người đến hỏi chuyện, đang chuẩn bị rời đi, tới bậc thềm thì Miêu Nghị bỗng kêu nàng lại:
- Thu tỷ nhi, chúng ta tâm sự một chút, được không?
Vân Tri Thu ngạc nhiên, đi lại gần. Miêu Nghị ngồi xuống chính sảnh, hỏi nói:
- Trên đường hình như ngươi có tâm sự?
Vân Tri Thu ngồi phía đối diện bàn trà, ra vẻ kinh ngạc nói:
- Có ư?
Có chút chuyện nàng không muốn nhắc đến, đặc biệt là không muốn nhắc đến cùng Miêu Nghị.
- Có!
Miêu Nghị gật đầu khẳng định, nghiêm mặt nói:
- Lâu rồi ta chưa thấy ngươi như vậy... Bộ dáng này của ngươi phải rất lâu rồi mới lại thấy, ta từng gặp qua một lần lúc ở Lưu Vân Sa Hải Phong Vân Khách Sạn. Nương gia ngươi có chuyện hay là chuyện gì khác? Có chuyện gì mà không thể nói với ta ư?
Sát na trong lòng Vân Tri Thu dâng lên một mảnh ôn nhu, nhãn thần nhìn hướng Miêu Nghị cũng lộ ra ôn tình, trong lòng ấm áp, thì ra nam nhân này một mực nhớ được bộ dáng hỉ nộ ái nhạc của nàng.
Trầm mặc một lúc, nàng đột nhiên thở dài.
- Ta có lỗi với Song nhi nha đầu kia, ủy khuất nàng.
Miêu Nghị sá dị nói:
- Ngươi thẳng đến luôn thương yêu nàng, nào có cái gì ủy khuất, ta thật không nhìn ra, chẳng lẽ là bởi ấn nàng vào trong Luyện Ngục chi địa? Tính cách nàng thế nào ngươi cung biết, ở mặt ngoài không biết lại gây ra chuyện gì, ở Luyện Ngục cũng là muốn tốt cho nàng, đâu đến nổi tính là ủy khuất?
Vân Tri Thu lắc đầu, một mặt buồn phiền nói:
- Chuyện không phải như ngươi nói, Song nhi tính tình hơi dã, từ nhỏ đã là người không nguyện sống uất ức, lần này ta thật khiến nàng tủi thân rồi!
Miêu Nghị hồ nghi nói:
- Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nàng bất mãn với hôn sự này, không đến nỗi chứ? Đây chính là nàng tự nguyện lôi Sở Nguyên vào hố!
- Không phức tạp như ngươi đâu, chút tâm sự của nữ nhân thôi, không liên quan đến ngươi, ngươi cứ làm việc của mình đi.
Vân Tri Thu vươn tay đẩy nhẹ trán Miêu Nghị một cái. Nàng đưng dây đang chuẩn bị rời đi. Tuyết Nhi chạy tới thông báo, nói Dương Khánh muốn gặp hai người đành phai tiếp tục ngồi xuống.
Chốc lát Sau Dương Khánh đi tới, cũng không có chuyện gì khác, chỉ là kể lại chuyện hắn lật bài cùng Tô Vận.
Miêu Nghị cùng Vân Tri Thu đồng thời trợn mắt há mồm, song song kinh là thần tiên, loại chuyện này đúng là chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe qua.
Miêu Nghị ngồi lệch trên bàn trà, tay đặt lên trán cười đành chịu, hắn không cách nào tưởng tượng phản ứng đương thời của Tô Vận là như thế nào.
Vân Tri Thu lại dở khóc dở cười nói:
- Dương Khánh, không ai làm như ngươi đâu, lừa người ta như vậy, ngươi khiến Tô Vận nhìn ngươi thế nào, ngươi khiến nàng tình lấy gì kham?
Dương Khánh thán nói:
- Ta cũng là hết cách tầng cưa sổ giữa nàng cùng Hạo Đức Phương phải có người đi đâm phá, bằng không chính nàng vẫn tưởng mình còn đang ở trong thế giới của Hạo Đức Phương, dù ai ở bên ngoài kêu nàng đều vô dụng, kêu không được thì chỉ có thể dùng thủ đoạn phi thường! Chính nàng đâm phá cửa sổ so với người ngoài đâm phá chẳng phải tốt hơn ư.
Vân Tri Thu suy xét một lúc, quay sang nói với Miêu Nghị:
- Nói như hắn hình như cũng có chút đạo lý, đúng không?
Miêu Nghị khoát tay ha ha cười nói:
- Đừng hỏi ta, loại chuyện này ta làm không được, cũng không hiểu!
Vân Tri Thu quay lai phía Dương Khánh:
- Ngươi nói cho chúng ta việc này là có ý gì?
Dương Khánh:
- Là muốn mời nương nương ra mặt thu xếp một cái, để nàng cho ta cơ hội gặp mặt xin lỗi.
Vân Tri Thu cười khổ nói:
- Việc này dù là ta nói,cũng không chắc nàng sẽ cho ngươi cơ hội, còn là tự mình ngươi đi tìm mới thích hợp.
Dương Khánh:
- Gần đây ngày nào cũng tới trạch viên bái kiến nàng, nhưng tất cả cửa đều không vào được, cho nên mới mời nương nương thu xếp một lần.
Vân Tri Thu trải ra hai tay, nói:
- Việc này chưa hẳn nàng đã cho ta mặt mũi, ta đi nói giúp người ta cũng chưa hẳn muốn gặp ngươi. Việc này ta cũng không thể miễn cưỡng a?
Dương Khánh gật đầu nói:
- Ta biết sắp tới mình sẽ khó gặp được nàng, mới ngày nào cũng tới trạch viện bái kiến, cũng biết lần này nàng chưa hẳn sẽ cho nương nương mặt mũi, chẳng qua những cái đó đều không trọng yếu, trọng yếu chính là, lời phát thệ hạ giá của nàng nương nương đã biết, nàng biết có những người khác biết được việc này.
Vân Tri Thu á khẩu không nói.
Khóe miệng Miêu Nghị khẽ co quắp lại, đã minh bạch ý tứ Dương Khánh, đưa này căn bản không hi vọng có thể gặp được Tô Vận đang trong cơn tức giận, ngày nào cũng chạy đi gặp thuần túy là làm bộ, cό ý để Tô Vận cự tuyệt, như thế hắn mới có cớ mời Vân Tri Thu ra mặt.
Nói trắng ra, chính là Dương Khánh muốn để Tô Vận biết chuyên mình phát thệ hạ giá đã bị người ngoài biết được, nhưng Dương Khánh lại không muốn để Tô Vận cảm thấy Dương Khánh hắn lấy điều này hiếp bách Tô Vận nàng, miễn cho bị Tô Vận chán ghét, thế là cố ý lia lia tới cửa, bi cự tuyệt mới bị bức đành chịu nói cho Vân Tri Thu biết để mời Vân Tri Thu giúp đỡ, chốc nữa dự tính Tô Vận phải đập đầu vào tường tự trách mất!
Đây là điển hình của đã làm đĩ còn muốn lập bài phường!
Miêu Nghị tâm lý thầm thì một tiếng, Tô Vận bị gia hỏa này để mắt cũng là xui xẻo, cầu ái cũng chơi được ra dạng kia, có ai mà chịu nổi? Việc này Miêu Nghị không tiện ra mắt, Vân Tri Thu mới được hắn nhờ, huống hồ đương sơ lúc bắt sống Hạ Hầu Thác từng đáp ứng giúp đỡ tác hợp, nàng chỉ còn nước cắn răng đồng ý.
Ngày kế, Vân Tri Thu liền tới tiểu viên Tô Vận đang cư trú, đau xích Dương Khánh lỗ mãng một trận, để Tô Vận cho Dương Khánh một cơ hội gặp mặt xin lỗi, đương nhiên sẽ không trực tiếp nhắc đến chuyện lời thề hứa hẹn gì hết.
Tô Vận vừa nghe việc này liền biết người khác đã biết chuyện, lập tức trảo cuồng, chân chính là tình lấy gì kham, lửa bốc ba trượng lập tức để Dương Khánh tới gặp nàng.
Dương Khánh thì dễ nói rồi, lập tức chạy tới tiểu viện, ngay trước mặt Vân Tri Thu xin lỗi với Tô Vận.
Thời gian trôi kinh quá